Cố Thanh Nhã vẫn còn chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn sau cuộc trò chuyện với Lâm Tịch Dao. Những lời nói của bạn thân cứ văng vẳng bên tai, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cô biết mình đang cố gắng trốn tránh sự thật, nhưng lại không đủ dũng khí để đối diện vố nó. Để xua tan những cảm xúc rối bời, Cố Thanh Nhã quyết định quay trở lại học sớm, bỏ lại Lâm Tịch Dao một mình phía sau.
Lâm Tịch Dao nhìn theo bóng lưng bạn thân, định bụng sẽ trêu chọc thêm vài câu, nhưng rồi lại thôi. Hôm nay, cô có việc quan trọng hơn cần phải làm – một hoạt động tập thể của trường mà cô không thể trốn tránh.
Buổi chiều, sân thể chất của trường trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Học sinh xếp hàng dài chờ đến lượt tham gia thử thách. Khi danh sách các nhóm được công bố, Lâm Tịch Dao nhanh chóng lướt qua. Nhưng ngay khi ánh mắt cô dừng lại trên một cái tên quen thuộc, cô lập tức nhíu mày.
Lăng Dạ Phong?
Cô không thể tin vào mắt mình.
Tên lạnh lùng ít nói đó sao?
Đây chắc chắn sẽ là một thử thách lớn.
Nhưng khi cô lén nhìn sang cậu, trái với tưởng tượng của cô về một phản ứng khó chịu, Lăng Dạ Phong chỉ lặng lẽ đứng đó, hai tay đút túi quần, dáng vẻ điềm nhiên như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
“Thử thách tiếp theo: Các thành viên trong nhóm phải cùng nhau giữ thăng bằng trên thanh gỗ hẹp. Ai ngã sẽ bị loại!”
Tiếng thông báo vang lên, kéo Lâm Tịch Dao trở về với thực tại. Cô hít sâu, tự nhủ rằng chỉ cần cẩn thận một chút là không sao. Nhưng ngay khi bước lên thanh gỗ, cô nhận ra mọi chuyện không hề dễ dàng như mình nghĩ.
Nhóm cô có bốn người, nhưng hai thành viên khác đều đã bị loại ngay từ đầu vì không giữ thăng bằng được. Cuối cùng, chỉ còn lại cô và Lăng Dạ Phong.
Vấn đề là…thanh gỗ này quá hẹp!
“Bắt tay nhau để giữ thăng bằng.” Người hướng dẫn nói.
Lâm Tịch Dao ngập ngừng. Cô không thích tiếp xúc quá gần với người khác, huống hồ là với một người lạnh lùng như Lăng Dạ Phong. Nhưng nếu không làm vậy, cô chắc chắn sẽ bị loại.
Cô đưa tay ra, chờ đợi phản ứng từ cậu.
Lăng Dạ Phong không nói gì, cũng không tỏ vẻ miễn cưỡng. Cậu chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Bàn tay cậu to hơn cô tưởng, lòng bàn tay rắn chắc nhưng lại rất ấm áp.
Cảm giác này... có hơi kỳ lạ.
Lâm Tịch Dao cố gắng không nghĩ nhiều, tập trung vào việc giữ thăng bằng. Nhưng ngay khi vừa di chuyển một bước, thanh gỗ bất ngờ rung nhẹ.
Cô mất thăng bằng!
“A!”
Trong khoảnh khắc ấy, cô chỉ nghĩ mình sẽ ngã nhào xuống đất. Nhưng thay vì cảm nhận được sự đau đớn, cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Lăng Dạ Phong đã kéo cô lại, ôm chặt vào lòng.
Mọi thứ như ngừng lại.
Lâm Tịch Dao mở to mắt, nhưng lại không thể nói gì.
Khoảng cách này... gần quá.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim vững chãi của cậu. Còn hơi thở của cậu thì phả nhẹ bên tai cô, khiến cô có chút mất tự nhiên.
Cô nghĩ cậu sẽ lập tức đẩy cô ra, nhưng không, cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, như thể muốn chắc chắn rằng cô không sao.
Một lúc sau, Lăng Dạ Phong khẽ cất giọng, trầm thấp và đầy bình tĩnh:
“Ổn chưa?”
Lâm Tịch Dao giật mình, vội vàng thoát ra khỏi vòng tay cậu.
“Ừ... ừm, ổn rồi.”
Cô không dám nhìn vào mắt cậu, chỉ vội quay đi. Nhưng trái tim trong lồng ngực cô lại đập loạn nhịp.
Cô không biết là do sợ... hay là vì điều gì khác.
Nhưng Lăng Dạ Phong thì biết.
Cậu nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Dường như, có điều gì đó giữa họ... đang dần thay đổi.