Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 18. Cố Thanh Nhã và Hàn Vũ Kha – Oan gia nhưng đáng yêu.

Trước Sau

break

 

Lăng Dạ Phong đứng lặng trong cơn mưa, ánh mắt dõi theo bóng lưng Tịch Dao ngày càng xa. Cơn gió lùa qua, mang theo hơi ẩm của màn mưa dày dặc, nhưng trong lòng cậu lại có chút ấm áp kỳ lạ.

Cậu siết nhẹ cán ô, khoé môi khẽ cong len.

                                                        ****

Ngày hôm sau

Ngày mới bắt đầu với sự nhộn nhịp thường thấy trong lớp học. Tiếng cười đùa, tiếng bút lướt trên trang giấy và cả những cuộc trò chuyện rôm rả vang lên khắp nơi.

Cố Thanh Nhã hôm nay tâm trạng vô cùng tốt. Cô vừa là xong bài tập khó nhằn của tiết trước, lại còn được thưởng thức bữa sáng do mẹ chuẩn bị siêu ngon. Ngồi xuống chỗ, cô liền lấy ra một cây bút mới mua, thích thú xoay xoay trên tay.

Chưa kịp tận hưởng niềm vui nho nhỏ này thì một bàn tay thò ra, nhanh như cắt giạt lấy cây bút trên tay cô.

“Ê! Trả đây ngay!” Cố Thanh Nhã lập tức trừng mắt.

Kẻ “đạo tặc” không ai khác chính là Hàn Kha, tên nhóc phiền phức luôn thích kiếm chuyện với cô. Hắn ung dung xoay cây bút trong tay, khoé môi nhếch lên một nụ cười đầy trêu chọc.

“Tại sao tớ phải trả?”

Cố Thanh Nhã khoang tay trước ngực, ánh mắt sắc bén như muốn bắn tia laser về phía anh.

“Cậu có muốn bị ăn đòn không?”

Hàn Vũ kha bật cười, cố tình nghiêng người về phía trước, gương mặt điển trai mang theo chút tinh nghịch.

“Thử xem nào?”

Không chút chần chừ, Thanh Nhã lao tới giật lịa cây bút. Nhưng Vũ Kha nhanh hơn, anh lùi một bước, khiến cô suýt mất đà.

“Đồ đáng ghét!” Cố Thanh Nhã tức tối, chống nạnh nhìn hắn.

Hàn Vũ Kha nhìn bộ dạng tức giận nhưng lại vô cùng đáng yêu của cô, khoé môi càng cong lên.

“Muốn lấy lại bút không?” Anh chậm rãi nói.

“Đương nhiên!” Thanh Nhã bực bội.

“Vậy thì nói Hàn Vũ Kha đẹp trai nhất lớp đi, tớ sẽ suy nghĩ xem có trả không.”

Thanh Nhã suýt nữa bật cười thành tiếng. Cái tên này bị gì thế nhỉ? Nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, cô bông nghĩ ra một kế.

Bình tĩnh bước tới gần, cô hạ giọng, ánh mắt long lanh đầy vô tội:

 “Vậy… Hàn Vũ Kha đẹp trai nhất lớp, được chưa”

Hàn Vũ Kha khựng lại một giây. Hắn không nghĩ rằng cô sẽ dễ dàng nhượng bộ như vậy. Đang định tận hưởng chiến thắng, thì 

“Bốp!”

Chớp lấy thời cơ, Thanh Nhã nhanh như chớp giật lại cây bút cười đắc ý.

“Cậu thật là ngây thơ quá đấy!”

Hàn Vũ Kha sững người mất vài giây, sau đó cười khẽ. Cô gái này, đúng là thú vị thật.

Không cam lòng nhạn thua, Hắn khoanh tay nhìn cô đầy khiêu khích: “Thanh Nhã, có phải cậu thích tớ không?”

Cố Thanh Nhã giật mình, suýt nữa sặc nước bọt.

“Cậu nói gì vậy?!”

“Không phải sao?” Hàn Vũ Kha nhún vai, đôi mắt loé lên vẻ tinh quái. “Mỗi ngày đều trò chuyện với tớ, còn quan tâm tớ nhiều vậy…Nếu thích thì cứ nói đi, tớ có thể cân nhắc nhận lời đấy.”

Cố Thanh Nhã mở to mắt, sau đó bật cười một cách đầy giễu cợt.

“Hàn Vũ Kha, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy. Lo mà giữ lại một chút tự trọng đi, kẻo mất mặt quá!”

Cô hất mặt rời quay đi, bỏ lại Hàn Vũ Kha đứng đó, khoé môi khẽ nhếch lên đây thích thú.

Hắn nhìn theo bóng lưng cô. Trong lòng bỗng có một cảm giác khó tả.

Là sự hứng thú hay còn hơn thế nữa.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc