Sau đêm hôm đó, Tịch Dao không còn nhắc đến Mạc Trí Viễn nữa.
Cô vẫn đến lớp đúng giờ, vẫn trò chuyện với bạn bè, vẫn nở nụ cười rạng rỡ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng dù cô che giấu giỏi đến đâu, vẫn có những người tinh ý nhận ra sự thay đổi.
Hàn Vũ Kha là người đầu tiên lên tiếng:
“Dạo này cậu ổn chứ?”
Tịch Dao đang cúi đầu thu dọn sách vở, nghe vậy liền ngẩng lên, nhướng mày:
“Tất nhiên rồi.”
Cô mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng như chẳng có gì đáng bận tâm.
Hàn Vũ Kha nhìn cô một lúc lâu rồi chậm rãi nói:
“Tịch Dao, cậu không cần phải gồng mình như vậy. Nếu buồn, cứ nói với bọn tớ.”
Bàn tay đang sắp xếp sách vở của Tịch Dao khẽ dừng lại một giây, nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc bằng một nụ cười hờ hững:
“Buồn gì chứ? Chẳng phải tớ vẫn rất vui vẻ sao?”
Lúc này, Cố Thanh Nhã cũng lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng đầy thấu hiểu:
“Dao Dao à, không phải lúc nào mạnh mẽ cũng là tốt. Đôi khi, cậu có thể cho phép mình yếu đuối một chút.”
Tịch Dao lặng đi trong thoáng chốc. Những lời đó, cô không phải chưa từng nghe. Nhưng cô không muốn bản thân chìm đắm trong nỗi buồn nữa.
Cô ngước mắt lên, nhẹ nhàng đáp:
“Cảm ơn hai cậu, nhưng thật sự tớ ổn.”
Hàn Vũ Kha và Cố Thanh Nhã trao đổi ánh mắt. Họ biết rõ, nụ cười của Tịch Dao chưa chắc đã là thật lòng. Nhưng nếu cô chưa muốn mở lòng, họ cũng không thể ép buộc, chỉ có thể lặng lẽ ở bên cô.
***********
Lăng Dạ Phong không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng dạo gần đây, cậu nhận ra bản thân luôn vô thức để mắt đến Tịch Dao.
Cậu không hỏi han, không an ủi, chỉ âm thầm quan sát từng thay đổi nhỏ nhất của cô.
***********
Sáng hôm đó, khi vào lớp, Tịch Dao thấy trên bàn mình có một lon nước cam mát lạnh.
Cô thoáng ngạc nhiên nhìn quanh, nhưng chẳng ai tỏ vẻ như biết chuyện.
Cô nhíu mày, rồi cầm lon nước lên, ngón tay chạm vào vỏ lon lạnh buốt. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng.
Cuối cùng, cô vẫn mở nắp uống.
Ở góc xa, Lăng Dạ Phong lặng lẽ quan sát, khóe môi khẽ cong lên khi thấy cô uống hết lon nước.
***********
Buổi chiều, trời bất chợt đổ mưa lớn. Tịch Dao vừa định rời khỏi lớp thì nhận ra mình quên mang ô.
Khi cô đang loay hoay tìm cách trú mưa, trên bàn xuất hiện một chiếc ô đen.
Cô cầm lên, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Là ai đã để chiếc ô này ở đây?
Cô siết nhẹ cán ô, ánh mắt thoáng qua một tia suy tư.
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Tịch Dao vô tình đi ngang qua một con hẻm nhỏ. Cô chợt dừng bước khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lăng Dạ Phong đứng dưới mái hiên, mái tóc có chút ướt vì nước mưa. Cậu không có ô.
Tịch Dao nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi bước đến.
Cô đưa chiếc ô ra trước mặt cậu.
Lăng Dạ Phong ngước mắt lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
“Cái này… không phải của cậu à?” Cậu hỏi.
Tịch Dao nhẹ nhàng đáp:
“Là của cậu, đúng không?”
Lăng Dạ Phong im lặng.
Tịch Dao không chờ cậu trả lời. Cô chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc ô vào tay cậu rồi xoay người rời đi, để mặc cơn mưa tí tách rơi xuống bờ vai mình.
Lăng Dạ Phong nhìn theo bóng dáng cô khuất dần trong màn mưa.
Lần đầu tiên, cậu cảm thấy có thứ gì đó rất lạ đang dần len lỏi vào tim mình.