Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 16: Học cách quên đi một người

Trước Sau

break

Sau đêm hôm đó, Lâm Tịch Dao không còn cho phép mình chìm đắm trong nỗi đau nữa.

Cô vẫn là Lâm Tịch Dao kiêu ngạo, mạnh mẽ của ngày trước - chỉ là bây giờ, cô học cách giấu đi những cảm xúc không cần thiết.

Cô bắt đầu xóa hết những kỷ niệm liên quan đến Mạc Trí Viễn. Những bức ảnh, những tin nhắn, thậm chí cả món quà sinh nhật anh từng tặng - tất cả đều bị vứt vào một góc tủ. Cô không đủ tàn nhẫn để lập tức vứt bỏ, nhưng cũng không muốn nhìn thấy chúng mỗi ngày.

Tịch Dao tự nhủ, chỉ cần  thêm một chút thời gian, cô nhất định có thể quên đi anh.

 

                                                              *************

Hôm nay, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Buổi trưa, khi tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, Cố Thanh Nhã nhanh chóng bước đến bàn của Tịch Dao, kéo cô ra khỏi lớp. Hai người ngồi trên bậc thềm phía sau khuôn viên trường, nơi có một cây phong lớn tỏa bóng mát.

"Cậu thực sự ổn chứ?" Thanh Nhã nhìn Tịch Dao, giọng nói đầy sự quan tâm.

Tịch Dao tựa lưng vào lan can, ánh mắt hướng về sân bóng phía xa. Nơi đó, những nam sinh đang chơi bóng rổ, tiếng cười nói vang vọng trong không khí.

Cô nhếch môi cười nhạt.

"Tất nhiên rồi. Cậu không thấy tớ vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn học hành bình thường sao?"

Thanh Nhã khẽ thở dài.

Cô hiểu Tịch Dao hơn ai hết. Nụ cười kia, ánh mắt kia, dù có che giấu tốt đến đâu, cũng không thể đánh lừa được cô.

"Tịch Dao, cậu không cần phải mạnh mẽ như vậy. Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ không nói với ai đâu."

Tịch Dao im lặng một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:

"Không phải tớ đang gượng ép. Tớ chỉ không muốn bản thân trửo thành một kẻ đáng thương, ngày ngày ngồi đó khóc lóc vì một người không xứng đáng."

Không phải cô không đau, mà là cô biết, có khóc bao nhiêu cũng không thể thay đổi được gì.

Cô đã yêu một người bằng tất cả chân thành, nhưng cuối cùng, thứ cô nhận lại chỉ là sự phản bội.

Thanh Nhã nhìn cô, trong lòng không khỏi xót xa.

"Tớ chỉ sợ cậu cứ kìm nén như vậy sẽ không chịu nổi..."

Tịch Dao khẽ cười.

"Tớ chịu được."

Cô không phải kiểu con gái yếu đuối, càng không muốn bản thân trở thành một kẻ đáng thương, ngày ngày chìm đắm trong đau khổ vì một người không xứng đáng.

Thanh Nhã biết mình không thể thay đổi suy nghĩ của cô, chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh, giúp cô từng chút một.

                         

                                              ****************

Chiều hôm đó, Thanh Nhã kéo Tịch Dao ra ngoài.

"Chúng ta đi mua sắm đi! Dạo này cậu toàn mặc đồ tối màu, trông chẳng có chút sức sống nào cả!"

Tịch Dao bật cười, lắc đầu.

"Cậu đang chê tớ sao?"

"Không, chỉ là tớ muốn cậu thử một phong cách mới thôi."

Không đợi Tịch Dao từ chối, Thanh Nhã đã kéo cô vào một cửa hàng thời trang.

Sau một hồi chọn lựa, Thanh Nhã đưa cho cô một chiếc váy trắng.

"Tịch Dao, thử cái này đi."

Tịch Dao nhìn chiếc váy trong tay, có chút ngập ngừng.

Lâu lắm rồi cô mới mặc một chiếc váy sáng màu như thế này.

Trước đây, Mạc Trí Viễn từng nói: "Mình thích nhìn cậu mặc váy đen, trông rất cá tính."

Vậy mà bây giờ, khi nhìn thấy chính mình trong chiếc váy trắng, cô mới nhận ra—mình không cần phải thay đổi vì bất cứ ai cả.

Là đen hay trắng, chỉ cần cô thích, thế là đủ.

Thanh Nhã đứng bên cạnh, mỉm cười hài lòng.

"Nhìn xem, đây mới là Lâm Tịch Dao mà tớ biết - một người không vì ai mà thay đổi, cũng không vì ai mà buồn."

Tịch Dao nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, khẽ cười.

Đúng vậy.

Từ bây giờ, cô sẽ học cách yêu thương bản thân nhiều hơn.

Cô sẽ không chỉ học cách quên đi một người, mà còn học cách sống vì chính mình.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc