Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 15: Người an ủi không ngờ đến

Trước Sau

break

Lăng Dạ Phong vốn chẳng phải người thích lo chuyện bao đồng. Ngay từ khi biết chuyện Tịch Dao bị Mạc Trí Viễn lừa dối, phản ứng đầu tiên của cậu lại là một sự hả hê nhàn nhạt. Dù không nói ra, nhưng trong thâm tâm, cậu cảm thấy có chút thỏa mãn khi thấy cô gái mạnh mẽ kia cũng có lúc chịu tổn thương.

Nhưng rồi, cảm giác ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Buổi tối hôm đó, trên đường về, Dạ Phong vô tình nghe Thanh Nhã kể lại mọi chuyện cho Vũ Kha. Từng lời nói, từng mẩu đối thoại như những nhát dao cứa vào lòng cậu. Hình ảnh một Tịch Dao kiêu ngạo, tự tin bỗng chốc trở thành một cô gái thất thần đứng dưới mưa, ánh mắt trống rỗng khiến anh có chút khó chịu.

Không hiẻu vì sao, cậu lại vô thức đi tìm cô

                                       

                                                                *********

Sân thượng của trường lúc này vắng lặng chỉ có tiếng gió rít qua từng khe hở.

Dưới ánh đèn đường hắt lên từ phía xa, bóng dáng Tịch Dao cô đơn ngồi dựa vào lan can, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía bầu trời đêm. Cô không khóc, nhưng cả người lại toát ra một nỗi bi thương đến khó tả.

Dạ Phong đứng cách đó một đoạn, im lặng quan sát. Cậu biết rõ cảm giác này—cảm giác bị phản bội, bị đâm một nhát chí mạng ngay khi đặt trọn niềm tin vào ai đó. Cậu chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nhưng trong thế giới của anh, những vết thương lòng không phải là điều xa lạ.

Hít sâu một hơi, cậu bước đến, đứng bên cạnh cô.

Tịch Dao cũng không quay đầu lại, dường như cô chẳng còn hơi sức để quan tâm đến người bên cạnh là ai.

Lăng Dạ Phong khoanh tay, dựa người vào lan can, giọng điệu vẫn mang theo sự bỡn cợt như thường ngày:

“Cảm giác bị người ta lừa dối thế nào?”

Tịch Dao hơi khựng lại, nhưng vẫn không đáp lời.

Dạ Phong liếc nhìn cô, thấy ánh mắt cô vẫn đọng một nỗi đau khó che giấu, đột nhiên lại chẳng còn tâm trạng để trêu chọc nữa. Cậu hạ giọng, thở dài một hơi:

“Khóc đi, ở đây không ai nhìn thấy đâu.”

Tịch Dao giật mình, đôi mắt mở to nhìn Dạ Phong.

Cô không ngờ một người như Lăng Dạ Phong—cái tên chuyên chọc tức cô mọi lúc mọi nơi, kẻ luôn tỏ ra cao cao tại thượng, lại nói ra những lời như thế này.

Cô muốn đáp trả, muốn nói rằng mình không yếu đuối đến mức cần người thương hại. Nhưng môi vừa hé mở, cổ họng lại nghẹn đắng, trái tim như bị bóp chặt.

Cô đã kìm nén quá lâu.

Giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống.

Không có tiếng nức nở, không có tiếng khóc thành lời, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má lạnh buốt.

Dạ Phong nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cậu không nói gì, chỉ đứng im lặng bên cạnh.

Gió thổi tung mái tóc dài của Tịch Dao, nhưng cô chẳng buồn đưa tay vén lại. Cô cứ thế lặng lẽ khóc, như thể muốn trút ra tất cả những đau đớn mà mình đã gắng gượng chịu đựng suốt thời gian qua.

Sau một lúc, khi những giọt nước mắt cuối cùng khô dần trên má, cô mới chậm rãi lên tiếng, giọng khàn đặc:

“Tại sao cậu lại ở đây?”

Dạ Phong nhún vai, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên:

“Không biết nữa. Chắc là do rảnh quá, muốn xem thử bộ dạng thảm hại của cậu.”

Tịch Dao bật cười, nhưng nụ cười ấy đầy chua xót.

“Cậu đúng là không thể nói chuyện tử tế được nhỉ.”

“Cậu vẫn luôn nghĩ vậy mà.”

Lăng Dạ Phong nghiêng đầu nhìn cô, rồi đột nhiên, cậu giơ tay lên.

Tịch Dao giật mình khi cảm nhận được hơi ấm trên mái tóc mình. Dạ Phong khẽ xoa đầu cô, giọng nói mang theo chút gì đó nhẹ nhàng hơn trước:

“Người không đáng thì đừng để trong lòng quá lâu.”

Tịch Dao sững người.

Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, đôi mắt Dạ Phong dường như không còn sự lạnh lùng và bỡn cợt như thường ngày nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tịch Dao khẽ run lên.

Có lẽ, trên thế giới này, vẫn có những người mà cô không thể nào ngờ đến… lại chính là người ở bên cô vào lúc cô cần nhất.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc