Cơn mưa trút xuống không ngừng, từng giọt nước lạnh buốt quất vào mặt Tịch Dao. Cô chạy đi vô định, không biết mình đang đi đâu cũng chẳng còn quan tâm nữa. Chỉ cần chạy, chỉ cần không dừng lại, cô mới có thể tạm quên đi cươn đau như muốn xé toạc lồng ngực.
Nhưng dù có chạy xa đến đâu, những lời nói của Mạc Trí Viễn vẫn như từng nhát dao cứa sâu vào trái tim cô.
"Ngay từ đầu, cậu chỉ là một ván cược."
"Tôi thắng rồi."
"Đừng có tưởng mình đặc biệt."
Tịch Dao siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng cảm giác ấy vẫn chẳng thể nào bằng nỗi đau đang gặm nhấm trong lòng. Cô dừng lại bên một gốc cây ven đường, hai tay chống lên đầu gối, hơi thở dồn dập. Đôi mắt đỏ hoe nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi.
“Không sao, chỉ là một mối tình đầu thôi. Mình không yếu đuối như vậy.”
Cô tự nhủ với bản thân, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng. Cô đã từng cười với cậu ấy, từng tin tưởng cậu ấy hơn bất kỳ ai, nhưng cuối cùng tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn sao?
Cơn mưa vẫn rơi xối xả, nhưng cô chẳng còn cảm giác gì nữa.
Tại quán lẩu, Thanh Nhã, Vũ Kha và Dạ Phong vừa ăn xong, chuẩn bị ra về. Cơn mưa làm không khí se lạnh hơn hẳn.
"Trời mưa rồi, tớ với cậu chung ô về nhé?" Vũ Kha quay sang Dạ Phong.
Dạ Phong gật đầu. "Ừ, về sớm đi, không lát nữa mưa to hơn đấy."
Hai người đi chung một hướng, Thanh Nhã tạm biệt họ rồi rẽ sang con đường khác.
Bước đi trong màn mưa, cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Linh cảm bất an khiến cô vô thức tăng tốc. Khi đi ngang qua một con đường vắng, ánh mắt cô chợt dừng lại.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một bóng dáng nhỏ bé đứng bất động dưới mưa.
“Tịch Dao?!”
Thanh Nhã giật mình, vội vàng chạy đến, che ô cho bạn mình.
Tịch Dao trông vô cùng thảm hại. Quần áo ướt sũng, tóc dính bết vào mặt, gương mặt tái nhợt không còn chút sức sống. Đôi môi cô run rẩy, giọng nói khàn đặc, nhỏ đến mức nếu không nghe kỹ, Thanh Nhã đã nghĩ mình nghe nhầm.
"Nhã Nhã..."
Thanh Nhã nắm lấy cánh tay cô, giọng đầy lo lắng:
"Cậu làm gì ở đây? Sao lại đứng dưới mưa như thế này?!"
Tịch Dao không trả lời ngay. Cô nhìn xa xăm vào màn đêm vô tận, ánh mắt trống rỗng. Một lúc sau, cô khẽ hỏi:
"Nhã Nhã... nếu có một ngày cậu phát hiện tất cả những gì cậu tin tưởng đều là giả dối, cậu sẽ làm gì?"
Thanh Nhã sững người. Câu hỏi này không chỉ đơn thuần là một câu hỏi, mà giống như một vết thương đang rỉ máu.
"Tớ... tớ không biết," Cô đáp thật lòng. "Nhưng Dao Dao, cậu có thể nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Tịch Dao khẽ lắc đầu, cắn chặt môi.
Thanh Nhã siết chặt tay cô. "Đi, về nhà trước đã. Cậu đứng mãi ở đây sẽ bị cảm mất!"
Tịch Dao không phản kháng, mặc cho Thanh Nhã kéo đi.
Về đến nhà, Thanh Nhã vội lấy khăn bông và quần áo khô đưa cho cô. Sau khi thay đồ, Tịch Dao ngồi thẫn thờ trên ghế, ánh mắt vẫn vô hồn.
"Dao Dao, nói tớ nghe đi," Thanh Nhã dịu giọng. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tịch Dao cúi đầu, ngón tay siết chặt vạt áo. Một lúc lâu sau, cô mới cất giọng khàn đặc:
"Trí Viễn... cậu ấy lừa tớ."
Thanh Nhã nhíu mày, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
"Cậu ấy nói, ngay từ đầu, tớ chỉ là một ván cược. Một trò chơi mà cậu ấy đã thắng."
Nói đến đây, Tịch Dao bật cười. Nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Thanh Nhã nghe xong, tức giận đến mức suýt ném cốc nước trong tay.
“Cái gì?! Tên khốn đó dám coi cậu là một ván cược?!”
Cô đứng bật dậy, hầm hầm bước ra cửa.
"Được rồi, để tớ đi tìm hắn tính sổ!"
Tịch Dao hoảng hốt giữ chặt tay cô. "Đừng, Nhã Nhã, đừng đi..."
“Tại sao không? Cậu bị hắn lừa như vậy mà còn muốn bảo vệ hắn sao?!”
“Không phải...” Tịch Dao khẽ lắc đầu, giọng mệt mỏi. "Tớ không muốn làm lớn chuyện... không đáng đâu, Nhã Nhã..."
“Không đáng?!" Thanh Nhã tức đến mức muốn hét lên. "Tên đó làm cậu tổn thương đến vậy mà cậu còn nói không đáng?”
Tịch Dao không trả lời. Cô chỉ cúi đầu, tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Cô không muốn khóc, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng vẫn không ngừng dày vò cô.
Thanh Nhã nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tịch Dao, cuối cùng cũng không nỡ ép cô. Cô thở dài, ngồi xuống cạnh bạn mình, giọng nhẹ nhàng hơn.
"Dao Dao, cậu không cần phải mạnh mẽ như vậy. Nếu cậu không muốn khóc, tớ sẽ khóc thay cậu. Nếu cậu không muốn hận, tớ sẽ hận thay cậu. Nhưng đừng tự chịu đựng một mình, được không?"
Tịch Dao mím môi, cổ họng nghẹn lại.
Có lẽ, chỉ cần có một người luôn ở bên cạnh mình như thế này... cô sẽ ổn thôi.