Những ngày tháng ngọt ngào giữa Tịch Dao và Trí Viễn cứ thế trôi qua, nhẹ nhàng và ấm áp như một bản nhạc không có nốt trầm. Cô chưa từng nghĩ đến một ngày, giữa họ sẽ có một khoảng cách vô hình đến mức dù chỉ một lười nói cũng có thể khiến tất cả sụp đổ.
Hôm ấy, trời âm u, những đám mây nặng nề phủ kín bầu trờ như báo hiệu một cơn giông bão sắp kéo đến.
Sau khi tan hoc, Thanh Nhã vươn vai, cười rạng rỡ
“Hôm nay đi ăn gì không? Nghe nói có quán lẩu mới mở, đông khách lắm!”
Vũ Kha cười nhẹ, tay đút túi quần:
“Lẩu sao? Không tệ. Nhưng mà Dạ Phong có chịu đi không đây?”
Dạ Phong liếc nhìn Thanh Nhã, khóe môi nhếch nhẹ:
" Mình có thể từ chối được sao?"
Cả nhóm cười ồ lên, Thanh Nhã quay sang Tịch Dao:
"Dao Dao, cậu đi không?"
Tịch Dao vốn định gật đầu nhưng vừa mở điện thoại, màn hình hiện lên một tin nhắn ngắn ngủi từ Trí Viễn:
"Lên sân thượng gặp mình."
Cô thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra sự phân vân.
"Sao thế?" Thanh Nhã hỏi.
"À... Mình có chút chuyện, các cậu cứ đi trước đi!" Tịch Dao mỉm cười, vội thu dọn sách vở rồi bước nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Vũ Kha nhướng mày:
"Cảm giác có gì đó không ổn nhỉ?"
Vũ Kha nhướng mày, ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.
"Tớ cũng thấy vậy." Thanh Nhã chống cằm, nhìn theo bóng lưng Tịch Dao dần khuất xa. "Dao Dao có vẻ hơi vội vã, lại còn cầm chặt điện thoại như thế..."
Dạ Phong trầm ngâm một lúc rồi cất giọng lạnh nhạt:
"Nếu có chuyện gì, cậu ấy sẽ tự nói thôi."
Thanh Nhã bĩu môi, nhưng cũng không phản bác, chỉ thở dài một hơi. "Hy vọng không có chuyện gì thật."
Cả nhóm sau đó vẫn quyết định đi ăn như kế hoạch ban đầu.
Tịch Dao bước nhanh qua dãy hành lang, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Rõ ràng tin nhắn của Trí Viễn chỉ có năm chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cô có chút lo lắng.
Cô hít một hơi thạt sâu, tự trấn an mình. Có lẽ cậu ấy muốn nói gì đó quan trọng hoặc đơn giản chỉ là muốn gặp cô một chút như mọi khi.
Nhưng khi cánh cửa sân thượng vừa mở ra, khung cảnh trước mắt lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Mạc Trí Viễn đứng đó, bóng lưng cao lớn tựa vào lan can, đôi mắt thâm trầm nhìn xuống khoảng sân trường phía dưới.
Áo sơ mi trắng khẽ lay động theo từng cơn gió, nhưng lại chẳng thể che giấu được sự lạnh lẽo tỏa ra từ người cậu.
Tịch Dao khựng lại một chút, cảm giác bất an trong lòng ngày càng rõ rệt.
"Trí Viễn, cậu gọi mình ra đây có chuyện gì vậy?"
Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng khi cậu quay đầu lại, ánh mắt cậu khiến cô chợt thấy lạnh buốt.
Lạnh nhạt.
Lạ lẫm.
Như thể cô là người xa lạ chưa từng bước vào thế giới của cậu.
"Trí Viễn?"
Cậu mím chặt môi, ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng trầm khàn:
"Tịch Dao, chia tay đi."
Hai từ ấy như sấm nổ ngang tai.
Gió trên sân thượng thổi mạnh hơn, cuốn theo hơi lạnh thấm vào tận tim.
Tịch Dao đứng sững tại chỗ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào người trước mặt như thể không tin vào tai mình.
"Cậu... nói gì cơ?"
Mạc Trí Viễn không hề né tránh, ánh mắt cậu tối sầm, giọng nói vẫn điềm nhiên như thể những lời vừa rồi chẳng mang theo bất cứ trọng lượng nào.
"Tôi nói là chúng ta chia tay đi."
Cô bật cười, nhưng nụ cười ấy lại run rẩy đến đáng thương.
"Cậu đùa à? Chúng ta vẫn ổn mà, đúng không?"
"Trí Viễn, rốt cuộc cậu đang làm sao vậy?" Cô bước lên một bước, bàn tay khẽ chạm vào tay áo cậu. "Có chuyện gì thì cứ nói với mình, đừng như thế..."
Nhưng cậu bất ngờ lùi lại.
Khoảnh khắc ấy, tim cô như rơi vào hố sâu không đáy
Một câu nói sắc lạnh như một nhát dao cắm thẳng vào tim cô.
"Thật ra, ngay từ đầu, cậu chỉ là một ván cược mà thôi."
Tịch Dao bất chợt khựng lại.
Mưa phùn bắt đầu rơi, từng hạt nhỏ tí tách rơi xuống nền sân thượng, len vào lòng bàn tay cô lạnh buốt.
Tịch Dao, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thẳng vào Mạc Trí Viễn.
"Cậu nói sao?"
Cậu cười nhạt, nhưng trong mắt lại tràn ngập đau đớn mà cô không thấy.
"Là ván cược của đám bạn tôi. Chúng nó cá xem tôi có thể tán đổ cậu hay không. Và bây giờ..." Cậu nhún vai, giọng nói bình thản như thể chẳng hề quan tâm. "Tôi thắng rồi."
Cơn gió lạnh quét qua, như muốn xóa sạch mọi ấm áp từng có giữa hai người.
Bốp!
Một cái tát giáng xuống mặt Mạc Trí Viễn.
Tịch Dao siết chặt tay, toàn thân run rẩy.
Mạc Trí Viễn nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt sau cái tát đau rát. Nhưng ánh mắt cậu lại tối sầm, như che giấu một nỗi đau nào đó không thể nói ra.
Cậu chậm rãi quay mặt lại, giọng nói trầm thấp, sắc bén như lưỡi dao cắm thẳng vào tim Tịch Dao:
"Cậu giận gì chứ? Ngay từ đầu, cậu chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển thôi. Đừng có tưởng mình đặc biệt."
Tịch Dao trợn mắt nhìn cậu, không thể tin nổi những lời này lại có thể thốt ra từ miệng cậu.
"Trí Viễn... cậu đang nói dối đúng không?" Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe.
Cậu bật cười, nhưng trong nụ cười ấy không có chút ấm áp nào.
"Nói dối? Cậu nghĩ tôi cần phải nói dối sao? Cậu ngây thơ quá rồi, Tịch Dao. Những gì tôi từng nói, từng làm... tất cả chỉ để thắng cược mà thôi. Cậu nghĩ tôi thật lòng thích cậu à? Nực cười!"
Cô lùi lại một bước, cả người lạnh toát, lòng ngực đau đến mức không thể thở nổi.
"Cậu thật sự là Mạc Trí Viễn mà mình quen biết sao? Người đã từng nói sẽ mãi mãi bên mình, sẽ bảo vệ mình... giờ lại đứng đây nói rằng tất cả chỉ là một trò cá cược?"
Mạc Trí Viễn nhíu mày, dường như có chút dao động, nhưng rất nhanh, cậu dứt khoát đáp:
"Phải! Cậu nghe không hiểu sao? Tôi đã thắng rồi, và giờ thì chán rồi. Cậu bớt bám lấy tôi đi, đừng làm phiền tôi nữa!"
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo hơi ẩm của cơn mưa, thấm sâu vào da thịt.
Tịch Dao cảm thấy mình như rơi vào vực thẳm không đáy.
Bàn tay cô nắm chặt, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến mức đau nhói.
Nhưng không đau bằng trái tim cô lúc này.
Cô cười nhạt, nhưng nước mắt lại rơi không kiểm soát.
"Mạc Trí Viễn... cậu đúng là đồ khốn nạn!"
Nói rồi, cô quay người bỏ chạy, không muốn nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của cậu thêm một giây nào nữa.
Mạc Trí Viễn đứng lặng, nhìn theo bóng lưng cô, bàn tay trong túi quần siết chặt đến mức run rẩy.
Chỉ đến khi cô hoàn toàn biến mất, đôi mắt cậu mới hiện lên tia đau đớn, nhưng nhanh chóng bị cậu ép xuống.
Cơn mưa nặng hạt hơn.
Không ai biết, là nước mưa hay nước mắt đang lặng lẽ hòa vào nhau.