Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 12: Những ngày ngọt ngào

Trước Sau

break

Sau lời hứa cùng nhau thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh, mối quan hệ giữa Tịch Dao và Mạc Trí Viễn ngày càng gần gũi hơn. Những ngày tháng sau đó, họ không chỉ là những người bạn đơn thuần mà còn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau.

Lần đầu tiên, Tịch Dao chủ động nhắn tin hẹn Trí Viễn đi dạo phố vào cuối tuần. Khi vừa gửi tin nhắn đi, cô đã ngay lập tức cảm thấy hồi hộp. Tim cô đập mạnh, tay cầm điện thoại mà lòng cứ thấp thỏm chờ đợi. Chỉ một phút sau, điện thoại rung lên với dòng tin nhắn ngắn gọn từ Trí Viễn:

“Được, mấy giờ?”

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng lại khiến Tịch Dao không nhịn được mà mỉm cười suốt buổi tối.

Hôm ấy, Tịch Dao đứng trước gương, loay hoay chọn đồ suốt nửa tiếng đồng hồ. Thanh Nhã đứng bên cạnh nhìn bạn mình với ánh mắt đầy trêu chọc:

“Đi gặp bạn trai thôi mà, có cần trang điểm như đi dạ hội vậy không?”

Tịch Dao lập tức phản bác: “Ai nói tớ trang điểm? Chỉ là… chọn đồ một chút thôi.”

Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy trắng đơn giản, tóc buộc cao, trông vừa tươi tắn vừa nhẹ nhàng. Khi cô đến điểm hẹn, Mạc Trí Viễn đã đứng đó từ trước, vẫn bộ đồng phục thường ngày nhưng toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng.

Đến điểm hẹn, cô nhanh chóng nhận ra Trí Viễn đã đến từ trước. Cậu vẫn mặc bộ đồng phục đơn giản, nhưng lại có một nét cuốn hút khó diễn tả. Ánh nắng dịu nhẹ của buổi chiều phủ lên người cậu một tầng sáng ấm áp, làm nổi bật gương mặt trầm ổn và nụ cười mỉm quen thuộc.

Cậu nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi khẽ gật đầu: “Hôm nay trông cậu rất đẹp.”

Tịch Dao đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Cậu cũng vậy.”

Buổi hẹn hò của họ không cầu kỳ - chỉ đơn giản là đi dạo quanh phố, ghé vào một quán trà sữa nhỏ rồi cùng nhau đi nhà sách. Nhưng đối với Tịch Dao, từng khoảnh khắc đều trở nên đáng nhớ.

Khi họ đi ngang qua một cửa hàng thú bông, ánh mắt Tịch Dao sáng lên. Cô kéo tay Trí Viễn vào trong, chỉ vào một chú gấu nhỏ rồi hào hứng nói:

“Cậu thấy con này thế nào?”

Trí Viễn nhìn một lượt rồi nói: “Cũng được.”

“Cái gì mà cũng được?” Tịch Dao trừng mắt. “Rõ ràng nó rất đáng yêu!”

Thấy cô hào hứng như vậy, Trí Viễn bật cười, rồi không nói không rằng mà đi thẳng đến quầy thanh toán. Một lúc sau, cậu quay lại với chú gấu bông trên tay, đưa cho cô:

“Nếu cậu đã thích thì lấy đi.”

Tịch Dao tròn mắt nhìn cậu, không ngờ cậu lại mua nó cho mình. Nhận lấy chú gấu, cô khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Trí Viễn thản nhiên nói, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

Sau đó, họ tiếp tục cùng nhau đi bộ về. Đường phố về đêm yên tĩnh, chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo và tiếng cười khe khẽ của hai người.

Và như thế, mỗi cuối tuần họ lại có thêm một buổi hẹn hò nhỏ. Khi thì cùng nhau đến thư viện học bài, khi thì ra quán cà phê ngồi đọc sách. Có lần, trời bất chợt đổ mưa, hai người không mang ô nên đành trú tạm dưới mái hiên.

Tịch Dao nhìn màn mưa trắng xóa trước mặt, chợt bật cười:

“Tớ nhớ có một lần cậu cũng che ô đưa tớ về dưới trời mưa.”

Trí Viễn đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc đó cậu còn ngốc nghếch đến mức quên mang ô.”

Tịch Dao bĩu môi: “Ai bảo lúc đó cậu không nhắc tớ?”

Trí Viễn im lặng một lúc, rồi đột nhiên vươn tay kéo cô lại gần.

Tịch Dao giật mình, chưa kịp phản ứng thì cậu đã đưa tay phủ lên đầu cô, chắn những giọt nước mưa đang nhỏ xuống từ mái hiên. Hơi thở của cậu gần trong gang tấc, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:

“Bây giờ tớ nhắc rồi đấy.”

Tịch Dao sững sờ, tim bất giác đập mạnh hơn. Một cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh của cơn mưa, nhưng cô lại cảm thấy nóng ran cả mặt.

Không khí giữa họ dường như thay đổi. Tịch Dao cúi đầu, khẽ siết chặt tay vào chiếc gấu bông trong túi xách - món quà mà Trí Viễn đã mua cho cô.

Dường như, có điều gì đó trong lòng cô đang dần thay đổi.

Tình cảm ấy, từng chút một, đang lớn lên theo những ngày tháng bên nhau.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc