Những ngày sau buổi hẹn hò đầu tiên, Tịch Dao và Trí Viễn ngày càng thân thiết hơn. Dù không học chung lớp nhưng dường như điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của họ. Mỗi ngày, họ vẫn tìm cách gặp nhau – dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi trước giờ học, trong thư viện hay lúc tan trường.
Mỗi sáng, Tịch Dao đều có một thói quen mới - đứng trước cửa lớp Trí Viễn, giả vờ như đang tìm ai đó rồi lén nhìn vào trong. Chỉ cần thấy bóng dáng cậu đang ngồi đó, chăm chú đọc sách, cô sẽ mỉm cười một mình rồi mới chịu rời đi. Nhưng cô không biết rằng, Trí Viễn đã sớm nhận ra điều đó, chỉ là cậu vẫn im lặng mà thôi.
Hôm nay đến giờ ăn trưa, tịch Dao cùng cô bạn thân Thanh Nhã ngồi trong căng tin. Cô vô thức chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài sân trường, khoé môi hơi cong lên.
Thanh Nhã vừa ăn vừa liếc nhìn bạn mình, rồi chợt nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Lâm tiểu thư à, không ngờ cậu cũng có ngày này đấy!”
Tịch Dao giạt mình quay sang: “Ngày nào?”
Thanh Nhã húp một ngụm nước rồi chậm rãi nói: “Ngày trở thành người có đôi có cặp đó, mới này nào còn độc thân, nay đã thành bạn gái của người ta rồi
Cạch! Thiên Tuyết suýt làm rơi cái muỗng trên tay, cô tròn mắt nhìn Thanh Nhã: "Cậu nói linh tinh gì vậy?"
Thanh Nhã khoanh tay, nhướn mày nhìn cô đầy trêu chọc: "Còn giả vờ nữa? Cậu tưởng tớ không biết à? Dạo này cứ tan học là chạy qua lớp Mạc Trí Viễn, sáng sớm thì lén lút nhìn vào trong. Còn nữa nhé, cứ nhắc đến tên cậu ta là cậu lại phản ứng mạnh. Ai là người có người đưa đón dưới mưa? Còn ai là người tối qua nhắn tin đến tận khuya với ‘ai đó’ không chịu ngủ?”
Câu cuối cùng mới là cú chí mạng khiến Tịch Dao không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cô lập tức trừng mắt: “Sao cậu biết?”
“Cậu quên hả? Điện thoại cậu để chế độ sáng màn hình, vừa nãy tớ chỉ vô tình liếc qua thôi. Mà quan trọng hơn là, từ đầu đến cuối chỉ có tên của một người xuất hiện.” Thanh Nhã cười đến mức mắt cong cong. “Mạc Trí Viễn đúng không?”
Tịch Dao hoàn toàn câm nín. Cô không phải kiểu người hay khoe khoang chuyện tình cảm, nhưng đúng là cô không giấu nổi những biểu hiện khác lạ của mình.
Thanh Nhã chống cằm, giọng điệu không giấu nổi sự thích thú: “Tịch Dao à, cảm giác có bạn trai thế nào? Có phải mỗi ngày đều ngọt ngào đến mức ngủ cũng mơ thấy không?”
Tịch Dao liếc bạn thân một cái, bĩu môi: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không phải sao?”
“Ừ thì…” Cô lưỡng lự vài giây, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng có chút ngọt ngào.”
Thanh Nhã lập tức vỗ tay cái bốp: “Coi như cậu tự thừa nhận rồi nhé!”
Tịch Dao dở khóc dở cười, nhưng cũng không phủ nhận nữa. Đúng vậy, khi ở bên Trí Viễn, cô luôn cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
Sau khi bị Thanh Nhã trêu chọc đến mức không chịu nổi, Tịch Dao chạy ra khỏi lớp với khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng thay vì về nhà ngay, cô lại theo thói quen đi đến thư viện.
Không ngoài dự đoán, Mạc Trí Viễn vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc, cúi đầu đọc sách. Ánh đèn vàng nhàn nhạt rọi xuống, làm nổi bật gương mặt trầm tĩnh của cậu.
Tịch Dao khẽ mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Cô ngắm nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Này, cậu có từng nghĩ đến chuyện tương lai chưa?”
Mạc Trí Viễn khẽ dừng bút, ngước mắt nhìn cô: “Ý cậu là gì?”
Tịch Dao chống cằm, đôi mắt sáng lên: “Ý tớ là… cậu có từng nghĩ sẽ học đại học ở đâu không?”
Trí Viễn nhìn cô, ánh mắt như đã hiểu được điều gì đó. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi cậu đặt bút xuống, thản nhiên nói:
“Tớ muốn vào Đại học Bắc Kinh.”
Tim Tịch Dao khẽ run lên một chút. Cô chớp mắt, cố làm ra vẻ bình thản: “Thật trùng hợp, tớ cũng muốn vào đó.”
Mạc Trí Viễn im lặng một lúc, sau đó khẽ cong môi cười. “Vậy sao?”
Tịch Dao hít một hơi, nghiêng đầu nhìn cậu: “Vậy thì, hãy cùng nhau thi đỗ vào đó nhé?”
Cậu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng. Một lát sau, cậu bất giác đưa tay ra, lòng bàn tay mở rộng.
“Nếu đã nói vậy, thì phải hứa đấy.”
Tịch Dao nhìn bàn tay cậu, rồi không chần chừ mà đặt tay mình vào. Ngón tay họ chạm nhau, hơi ấm lan tỏa.
Cô khẽ siết nhẹ tay cậu, cười tươi: “Hứa rồi, không được nuốt lời đâu đấy.”
Mạc Trí Viễn nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cậu cũng vậy.”
Bên ngoài, cơn gió nhẹ thổi qua những tán cây, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời. Và ngay tại đây, giữa không gian tĩnh lặng của thư viện, một lời hứa cho tương lai đã được lập nên - đơn giản, nhưng đầy ý nghĩa.