Sau khi nhận lời tỏ tình của Trí Viễn, Tịch Dao vẫn chưa hết bàng hoàng. Cô không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình bước vào một mối quan hệ không phải do gia đình sắo đặt mà là với một người cô thật sự muốn ở bên.
Trí Viễn không phải kiểu người quá lãng mãn hay thích những lời hoa mỹ. Nhưng chính sự chân thành và kiên nhẫn của cậu đã khiến Tịch Dao rung động.
Tối hôm đó, khi vừa tắm xong, cô mở điện thoại thì thấy tin nhắn từ Trí Viễn.
[Trí Viễn]: Ngày mai cậu rảnh không?
Tịch Dao nằm dài trên giường, mái tóc vẫn còn ướt, ngón tay vô thức gõ phím.
[Tịch Dao]: Có, sao thế?
Chỉ vài giây sau, Trí Viễn đã trả lời.
[Trí Viễn]: Mình muốn đưa cậu đi chơi.]
Tịch Dao khẽ bật cười. Đây có phải là… một buổi hẹn hò không?
Cô mím môi, cố gắng kiềm chế sự mong đợi trong lòng rồi nhắn lại.
[Tịch Dao]: Được thôi, hẹn cậu ngày mai.]
Sáng hôm sau, Tịch Dao đứng trước gương, lưỡng lự không biết nên mặc gì.
Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự để tâm đến ngoại hình của mình khi đi chơi. Không phải những bộ váy lộng lẫy thường ngày, cũng không phải bộ đồng phục quen thuộc, mà là một chiếc váy trắng đơn giản kết hợp với giày thể thao. Cô muốn trông thoải mái nhưng vẫn nữ tính.
Thanh Nhã bước vào, nhìn cô từ đầu đến chân rồi huýt sáo.
“Dao Dao, cậu định đi xem mắt à?”
Tịch Dao lườm bạn thân: “Không phải xem mắt, là hẹn hò.”
Thanh Nhã trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Trời ơi, cậu mà cũng có ngày này á? Được đấy, mà cậu đi hẹn hò với ai vậy?
Tịch Dao cười khẽ, không đáp. Cô không nói gì thêm, cầm lấy túi xách.
Thấy Tịch Dao chuẩn bị ra khỏi Thanh Nhã ngăn cô lại cố hỏi: “Với ai vậy, nói cho mình biết với?”
“Không nói”
“Được đấy. Nhưng nhớ đi cẩn thẩn không lại có người ghen đấy.”
Trí Viễn đã đợi sẵn ở cổng trường.
Cậu vẫn mặc phong cách đơn giản như mọi ngày—một chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans tối màu. Nhưng hôm nay có một điểm khác biệt—cậu không đeo kính.
Tịch Dao hơi ngạc nhiên.
“Cậu không đeo kính à?”
Trí Viễn khẽ cười: “Thỉnh thoảng thay đổi một chút.”
Tịch Dao quan sát kỹ hơn. Không có cặp kính cản trở, đường nét khuôn mặt Trí Viễn hiện rõ hơn—cằm góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm nhưng lại mang theo chút dịu dàng khi nhìn cô.
Cô chớp mắt, cảm thấy hơi lạ lẫm. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, bước lên cạnh cậu.
“Hôm nay cậu muốn đi đâu?”
Trí Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Mình có một nơi muốn đưa cậu đến.”
Điểm đến đầu tiên là một tiệm sách nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh.
Tịch Dao nhìn bảng hiệu, bật cười trêu chọc: “Cậu lại muốn học sao?”
Trí Viễn lắc đầu: “Không hẳn, nhưng đây là nơi mình thường đến khi muốn thư giãn.”
Bên trong tiệm sách tràn ngập mùi giấy cũ và gỗ thông. Ánh sáng dịu nhẹ từ những chiếc đèn treo tạo nên một không gian ấm áp. Chỉ có tiếng lật sách và những bản nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Tịch Dao nhìn quanh, ánh mắt vô tình dừng lại trên một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
Cô cầm lên xem thử, nhưng ngay khi vừa lật trang đầu tiên, Trí Viễn đã lên tiếng.
“Cậu thích thể loại này à?”
Tịch Dao liếc cậu một cái: “Đừng nói là cậu chưa từng đọc tiểu thuyết tình cảm nhé?”
Trí Viễn cười nhẹ, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Cậu rút một cuốn sách từ kệ, đưa cho cô: “Thử cuốn này đi. Nó không quá sướt mướt nhưng vẫn rất hay.”
Tịch Dao nhìn tựa đề, hơi ngạc nhiên.
“Cậu cũng đọc thể loại này sao?”
Trí Viễn nhún vai: “Đôi khi cũng cần mở rộng thể loại.”
Tịch Dao bật cười. Hóa ra, Trí Viễn cũng không hoàn toàn khô khan như cô nghĩ.
*******
Sau khi rời khỏi tiệm sách, họ đi dạo trên con phố nhộn nhịp.
Trí Viễn không phải kiểu người thích đám đông, nhưng hôm nay cậu lại kiên nhẫn đi cùng Tịch Dao qua từng gian hàng nhỏ, lắng nghe cô kể về những món đồ dễ thương mà cô thích.
Cuối cùng, họ dừng chân tại một quán kem ven đường.
Tịch Dao hí hửng chọn một ly kem dâu, còn Trí Viễn chỉ gọi một ly cà phê đen.
Cô nhìn cậu đầy nghi hoặc: “Cậu không ăn kem sao?”
Trí Viễn lắc đầu: “Mình không thích đồ ngọt lắm.”
Tịch Dao chớp mắt, rồi đột nhiên múc một muỗng kem đưa đến trước mặt cậu.
“Nếm thử đi.”
Trí Viễn hơi sững lại, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, chậm rãi ăn một muỗng nhỏ.
Cậu nhíu mày: “Ngọt quá.”
Tịch Dao bật cười, ánh mắt cong cong đầy thích thú.
“Đúng là học bá lạnh lùng, đến cả vị giác cũng nghiêm túc như vậy.”
Trí Viễn lắc đầu, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Dưới ánh chiều tà, hai người cứ thế mà ngồi đó, trò chuyện về đủ thứ trên đời.
Tịch Dao không biết đây có phải là một buổi hẹn hò hoàn hảo hay không, nhưng cô biết rằng…
Bên cạnh Trí Viễn, cô cảm thấy rất bình yên.