Thanh Mai Trúc Mã - Ghét Cậu Cả Thanh Xuân, Lại Yêu Cậu Cả Đời

Chương 19: Khi trái tim có sự thay đổi

Trước Sau

break

Dưới bầu trời buổi chiều hôm ấy, ánh nắng nhạt dần trải dài trên sân trường, phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ lên những tán cây xào xạc. Trong lớp học, Lăng Dạ Phong vô thức tựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt chăm chú dõi theo một bóng dáng nhỏ nhắn đang rạng rỡ giữa sân trường.

Lâm Tịch Dao cùng nhóm bạn đang trò chuyện vui vẻ, nụ cười cô trong trẻo như ánh nắng, đôi mắt lấp lánh tràn đầy sức sống. Dù chẳng có gì quá đặc biệt, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ cần cô cười, anh lại cảm thấy có một thứ gì đó là lạ len lỏi trong lòng.

Lăng Dạ Phong bất giác nhíu mày, tay vô thức siết chặt cây bút trong tay. Cậu không hiểu tại sao gần đây mình lại thường xuyên để ý đến cô như vậy. Cô đâu phải là người đầu tiên cười nói trong sân trường, nhưng ánh mắt anh lại cứ bị thu hút bởi cô. 

“Không thể nào! Chắc chắn chỉ là do cậu ta xuất hiện trước mặt mình quá nhiều mà thôi.”

Đúng lúc này, một bàn tay vỗ mạnh lên vai khiến Lăng Dạ Phong giật mình.

“Ê nhìn gì mà đăm chiếu thế? Đừng nói là đang để ý đến ai đấy nhé!”

Hàn Vũ Kha bất thình lình xuất hiện bên cạnh, khoé môi nhếch lên đầy vẻ trêu chọc.

“Nói nhảm nhí gì vậy? Không có gì cả.”

Hàn Vũ Kha khoanh tay, ánh mắt tinh quái nhìn cậu đầy dò xét.

“Thật không? Thế tại sao mỗi lần Tịch Dao xuất hiện, cậu lại như người mất hồn vậy.”

Lăng Dạ Phong liếc bạn mình một cái sắc bén, nhưng không ngờ đôi tai hơi đỏ lên đã vô tình tố cáo tâm trạng của anh.

“Câm miệng.” Cậu thản nhiên buông một câu, tỏ vẻ không quan tâm.

Thế nhưng, sự né tránh của cậu chỉ càng khiến Hàn Vũ Kha khẳng định chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

“Lăng Dạ Phong, cậu động lòng rồi đúng không?”

Lăng Dạ Phong nhíu mày, quẳng ánh nhìn sắc lạnh về phía bạn thân, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo:

“Cậu rảnh quá rồi đấy.”

Rồi cậu đứng dậy, bước nhanh ra khỏi lớp, như muốn trốn tránh cuộc đối thoại vừa rồi. Nhưng dù có cố chối bỏ thế nào, cảm giác trong lòng cậu vẫn không hề biến mất.

                                                              *********

Ở một góc khác trong lớp học, Cố Thanh Nhã đang chăm chú làm bài tập. Nhưng dù có tập trung đến đâu, cô vẫn cảm thấy khó chịu bởi một ánh mắt nào đó.

Cô khẽ liếc mắt lên - quả nhiên, Hàn Vũ Kha lại đang nhìn cô.

Không giống những lần trêu chọc trước đây, dạo gần đây, ánh mắt của hắn có chút khác lạ. Không chỉ là ánh nhìn chọc ghẹo đơn thuần, mà còn xen lẫn một điều gì đó khó đoán.

Cố Thanh Nhã đặt bút xuống, khoanh tay nhìn thẳng vào hắn, cau mày hỏi:

“Hàn Vũ Kha, rốt cuộc cậu nhìn cái gì?”

Hàn Vũ Kha nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy bí ẩn:

“Nhìn một con nhím nhỏ đang xù lông, không được à?”

Cố Thanh Nhã trừng mắt nhìn hắn, hậm hực đáp:

“Tôi không rảnh chơi mấy trò trẻ con với cậu đâu. Nếu không có gì, đừng nhìn tôi nữa!”

Cô quay đi, tiếp tục làm bài, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Không phải tự nhiên mà Hàn Vũ Kha lại thường xuyên trêu chọc cô gần đây. Nếu không chặn đầu kiếm chuyện thì cũng lén lút nhìn rồi cười mỉm đầy bí hiểm.

Mà khoan đã…

Hay là…

Không, không thể nào!

Cố Thanh Nhã lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ kỳ quặc vừa xuất hiện. Nhưng dù có phủ nhận đến đâu, một cảm giác mơ hồ vẫn len lỏi trong lòng.

Có lẽ… giữa cô và hắn, cũng đang có một sự thay đổi nào đó?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc