Thẳng Nam Xuyên Vào Truyện Thịt Văn Đoạt Người Với Vai Chính Thụ Song Tính

Chương 8

Trước Sau

break

Chỉ hai ba câu liền bán được hai lọ, trên quầy hàng chỉ còn sót lại hai lọ cuối cùng. Trương Khâm lại để cho mọi người nếm thử mùi vị một lần nữa, sau đó liền có mấy người nhanh tay lẹ mắt cướp trước mua đi.

Từ lúc mở sạp đến khi đóng sạp, tất cả đều được bán trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Phần cơm và thịt cua còn thừa lại, Trương Khâm cũng không keo kiệt đem về nhà. Ngược lại, hắn đi lấy lá chuối, để cho từng người lấy phần cơm còn thừa ăn với sốt cua.

Hành động này để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người, có vài người cùng thôn đã đặt hàng ngay tại chỗ với Trương Khâm, đồng ý hai ngày nữa đến nhà hắn lấy.

Những người khác không mua được, liền âm thầm ghi nhớ lại thời gian Trương Khâm mở sạp hàng, đến lúc đó không chừng muốn mua một lọ nếm thử.

Lúc đám đông giải tán, Chu Mãnh cũng đã biến mất từ ​​​​lâu.

Trương Khâm dắt tay muội muội và đệ đệ đi thẳng đến sạp gạo duy nhất trong chợ.

Trên sạp có mấy bao gạo là hàng không ngon, hạt gạo vàng sậm, còn sứt mẻ đầy bột. Đó chắc là gạo cũ năm trước, nấu ăn còn có thể bị ôi thiu.

Nhưng trong nhà không có gì để ăn, vì vậy Trương Khâm đành phải mua một thùng, rồi đến chỗ thợ săn mua hai còn gà rừng, tổng cộng hết 60 văn tiền.

Gà rừng giá bốn mươi lăm tệ, dù sao cũng được coi là rẻ, ở thời cổ đại thịt cũng rất hiếm.

Trước khi cùng muội muội và đệ đệ trở về, Trương Khâm đến nhà ông trưởng thôn đổi một con gà rừng và một ống tre đựng sốt cua trong rổ lấy một đĩa thịt mỡ lớn. Sau khi trở về liền để hai đứa trẻ nấu cơm, còn hắn thì xách một con gà rừng tìm đến nhà Chu Mãnh.

Trước đây cũng có chút ấn tượng với Chu Mãnh, biết nhà hắn ở đâu, nhưng ngày thường hai người không liên lạc với nhau, cho nên hôm đó gặp mặt cũng không nhận ra hắn.

Khi đến một ŧıểυ viện, khác hẳn với túp lều tranh của nhà Trương Khâm, ŧıểυ viện này đơn giản mà tao nhã, chỉ nhìn hoa văn chạm trổ trên cửa viện cũng có thể biết nhà này rất có địa vị.

"Cốc cốc cốc"

Sau khi gõ cửa vài lần, Chu Mãnh như thể biết Trương Khâm sẽ đến vậy, liền nhanh chóng mở cửa mời hắn vào

Trong sân viện là gỗ sắp xếp chỉnh tề, màu vàng nhạt, nâu sẫm, nâu nhạt, gỗ gụ các loại, đủ loại màu sắc, trên mặt đất còn có các loại đạo cụ điêu khắc nhỏ.

Chu Mãnh là một thợ mộc, hơn nữa còn là thợ mộc có tay nghề giỏi.

“Cám ơn huynh đã giúp đỡ, con gà rừng này huynh phải nhận lậy.” Trương Khâm cũng không nhiều lời, nói dứt câu liền đem con gà rừng đặt ở trên bàn.

Chu Mãnh bình tĩnh ừ một tiếng, cũng không có ý cự tuyệt.

Một hồi lâu......

“Sao ngươi còn không đi?” Chu Mãnh dùng vải bông lau đao, ngẩng đầu nhìn Trương Khâm.

Trương Khâm hai má phồng lên: "Huynh tại sao luôn đuổi ta đi, không nghĩ có thể cùng ta trò chuyện một chút sao chứ?"

Khuôn mặt hắn mềm mại, trên làn da trắng nõn và non nớt cũng không để lại chút tì vết gì. Những bươn chải vất vả cuộc sống chẳng thể hiện chút gì trên gương mặt kia, trông hắn lúc này như đứa trẻ phồng mang trợn má vậy.

Đôi môi ửng hồng mím chặt rồi lại buông ra, vô tình thoáng thấy đầu lưỡi đỏ nhạt luồn sâu trong kẽ răng trắng nõn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc