Thẳng Nam Xuyên Vào Truyện Thịt Văn Đoạt Người Với Vai Chính Thụ Song Tính

Chương 7

Trước Sau

break

"Chẳng trách lại đi buôn bán, hóa ra là một nhà tan nhà nát cửa, còn có thể bán đồ gì tốt chứ?"

Đứa trẻ bắt chước lè lưỡi: “Tan nhà nát cửa, tan nhà nát cửa”.

"Các ngươi"

Trương ŧıểυ Muội tức giận đến đỏ bừng mặt, nhướng đôi lông mày xinh đẹp định chửi bới, nhưng bị Trương Khâm ngăn lại.

Trương Khâm cười đáp: "Bà nội, ta kính bà là người già, nhưng không phải là để bà tùy ý sỉ nhục ta."

"Ta làm ăn buôn bán nhỏ. Sốt cua ta bán là cua núi được đánh bắt từ dòng suối trong vắt từ ngọn núi phía sau Trương Gia. Ba huynh muội cũng mất một ngày để lựa thịt cua ra từng phần."

"Ý là sốt cua này từ trên rừng núi. Nghĩ mọi người ai cũng bận việc đồng áng, mùa hè chán ăn nên ăn sốt cua đổi khẩu vị một chút".

Hắn mở một trong những chiếc hộp nhỏ, để lộ phần thịt trứng cua và mỡ heo bóng loáng.

"Chỉ riêng mỡ lợn có thể bán rất nhiều tiền, lại còn có thịt trong đó, chẳng qua nhất thời bán lỗ 20 văn tiền, vài ngày nữa giá sẽ tăng."

"Bọn họ đều là người trong thôn, cũng biết nhà của ta ở nơi nào, nếu ăn uống có vấn đề gì, thì cứ tới tìm ta."

Mọi người xúm lại xem, đúng là sốt cua sắp trào ra miệng lọ, sền sệt trông rất ngon mắt.

Trong ngày thường hiếm thấy đồ ăn mặn, nếu mà ăn sốt cua này thực ra cũng rất tốt.

Trương Khâm vừa nói xong, không ít người ở dưới cũng có chút dao động, nhưng giá cả vẫn hơi cao, hai mươi văn đủ để mua một thùng gạo trắng.

“Ca ca, cho ta một ống tre sốt cua.” Một bóng người cao lớn đứng sau đám người, chỉ duỗi hai tay đưa hai mươi văn cho Trương Khâm.

Lúc Trương Khâm nhìn thấy Chu Mãnh, liền định lên tiếng chào hỏi, nhưng Chu Mãnh khẽ lắc đầu.

Sau khi nhận ra ý đồ của hắn, Trương Khâm cười cười nhận lấy đồng xu: "Được, ngươi cầm lấy đi, trứng cua cùng mỡ heo đều rất trơn, cẩn thận đừng làm rơi mất."

Chu Mãnh gật đầu, còn đặt một miếng thịt lợn to bằng lòng bàn tay xuống: “Cua núi này hiếm lắm, vài ngày nữa liền sẽ hết, nhưng mà ta lại rất thích ăn, làm phiền ŧıểυ ca ca mấy ngày sau để lại cho tôi ít lọ."

Nói láo!

Hôn đó hắn là người giúp Trương Khâm chuyển cua về, cả đường đi đều cau mày lại, không nhìn ra được yêu thích chỗ nào, ngược lại còn có thể biết hắn vốn không chịu được mùi tanh.

Trương Khâm chớp mắt, biết là Chu Mãnh đang giúp hắn, suy nghĩ sau khi dẹp quầy liền tìm hắn cảm ơn.

Nghe nói cua núi khó kiếm, một ông già râu bạc trắng vội chen vào, ra giá hai mươi xu: “Ta cũng mua một lọ, nếu ăn ngon thì ŧıểυ tử ngươi phải giữ lại cho ta vài lon nữa."

Lão già râu bạc trắng thích nhất là ăn chút mùi vị kì lạ, ở nhà đậu phộng xanh sớm đã ăn chán, nhìn thấy cua sốt thật khác lạ, đột nhiên cũng muốn ăn.

Hắn sờ sờ ống tay áo, cũng không móc ra vật gì đáng tiền, liền ngượng ngùng cười một tiếng: "Dù sao ngươi cứ giữ lại, ta là người thôn Dương gia bên cạnh, mọi người đều biết, ta sẽ không lừa ngươi."

"Được, cứ năm ngày ta sẽ ở chợ này mở hàng bày bắn, ngài cứ tới tìm ta là được."

Trương Khâm thản nhiên nhận lấy hai mươi văn tiền sau đó đứng dậy rồi đưa ống tre bằng cả hai tay.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc