Khi Lại Dược Nhi đưa Yên Dạ Lai bước ra ngoài, cả Đường Quả và Phó Vãn Phi đều phải giật mình. Chúng không ngờ nữ tử ở trong căn nhà đổ nát vừa bước ra bước ra kia lại đẹp nhường ấy.
Vẻ đẹp của nàng khiến những tia nắng đọng trên tấm thân dường như cũng ôn nhu hơn, biến cả cái khu ổ chuột nghèo nàn lếch thếch kia có vẻ sạch sẽ hơn. Nụ cười thoáng chút tinh nghịch của nàng cũng Phó Vãn Phi thấy mình thông minh hơn ra.
Trong đầu hắn có chút hỗn độn: Thẩm Dịch Hồng tiếu lệ khả ái, Diệp Mộng Sắc thanh tú diễm tuyệt, Thiệu A Phụng ái kiều khả nhân, Yên Dạ Lai ôn nhu tuệ hiệp, hắn cũng không biết ai là người đẹp nhất nữa, chỉ biết rằng ai cũng đẹp, ai hắn cũng thích, ít ra là thích “nhìn”. Tất nhiên duy chỉ có Thiệu A Phụng là người khiến hắn sau mỗi cái hắt hơi, sau mỗi lần ngáp dài hay thậm chí trước khi đi ngủ và sau khi tỉnh dậy hắn đều nghĩ đến.
Lại Dược Nhi không biết cái tên tiểu tử này đang ngây ra nghĩ gì, y chỉ phân phó giản đơn:
“Vị này là Mẫn phu nhân, các ngươi gọi là Yên tỷ tỷ là được rồi”. Y nói thêm: “Đường Quả, người phụ trách trông coi Mẫn Tiểu Ngưu.”
“Con á?” – Đường Quả kêu lên kháng nghị.
Lại Dược Nhi không thèm để ý đến phản ứng của nó, đáp: “Thế nhé, đi thôi”
“Đi đâu?” – Đường Quả không nhịn được hiếu kỳ hỏi.
“Đến Tiểu sơn trang La Tơ Phú Quý ”.
“Đến đó làm gì?” Lần này đến lượt Phó Vãn Phi hỏi: “Tuy La Tơ Phú Quý danh tự có hay, nhưng thanh danh trên giang hồ thì quả thực không tốt ».
“Đi tìm Quỷ y, tính nợ Diêm Vương”.
Vì là Phó Vãn Phi hỏi nên Lại Dược Nhi mới đáp: Phó Vãn Phi ít nhất vẫn được coi như « nửa » khách.
Đường Quả nghe vậy, nhảy dựng lên ba trượng.
“Tìm Quỷ y tính nợ” là nguyện vọng to lớn của tất cả những người của Thiên Tường yêu mến Lại Dược Nhi, từ trước đến nay đều bị “người cha” Lại Dược Nhi ngăn cản. Hôm nay không hiểu vì sao, y lại chủ động khiêu chiến với Quỷ y.
Đường Quả thấy mình quá may mắn, có thể được tham gia vào cuộc nhiệt náo, sau này khi trở về Thiên Tường, sẽ có nhiều chuyện để nói rồi.
Nó bản tính hay thích gây sự, võ công của nó trong Thiên Tường cũng thuộc hạng văn sao công, văn sao bà. Truyền rằng cái tính hiếu thắng của Trương Hán Tử ba người đều đã chuyển hết vào tên tiểu tử này.
Nó không biết đi đến tiểu sơn trang La Tơ Phú Quý Cổ Đình Sơn khiêu chiến với Quỷ Y có phải là ý kiến của vị “Yên tỷ tỷ” này không. Nếu như phải thì có gọi một ngàn, một vạn câu “tỷ tỷ” nó cũng vui lòng.
Cổ Đình Sơn.
Tiểu sơn trang La Tơ Phú Quý
Tiểu sơn trang này quả nhiên rất “phú quý”. Đó là bởi vì ở đây có trồng đủ mọi chủng loại thảo dược quý hiếm.
Người chăm trồng chúng, được mênh danh “Diệu thủ hồi xuân” Dư Vong Ngã. Y trồng những dược thảo này mục đích để cứu nhân tế thế, có điều giờ y lại đây phải trả một cái giá rất đắt mới đạt được chúng.
Bởi vì tiểu sơn trang La Tơ Phú Quý đã đổi chủ.
Chủ nhân của nó bây giờ là “Quỷ y” Gia Cát Bán Lý.
Quá trình hoán đổi này cũng rất đơn giản: Gia Cát Bán Lý giam cầm hoặc giết Dư Vong Ngã, chiếm lấy sản nghiệp của y, những thảo dược này chỉ còn đợi ngày giao bán và nơi này cũng trở thành một trong sáu hành cung của Gia Cát Bán Lý.
Gần nửa năm nay, nơi đây quả thực là chỗ mà người trong chính đạo không muốn nhắc đến nhất: Vì đó là nơi ở của Gia Cát Bán Lí và chừng bảy mươi, tám mươi tên đệ tử người nghe buồn bã, quỷ thấy sầu lòng của y trú ngụ. Để giúp bảo vệ đống thảo dược này, Thiên Dục Cung còn phái Du Chấn Lan đóng binh canh dữ. Việc Quỷ y giết Dư Vong Ngã để chiếm địa bàn, trong giang hồ cũng không có ai dám đứng ra bảo vệ lẽ công bằng. Do đó phê Bạch đạo càng tuyệt không muốn đả động đến chuyện này.
Hành động hôm nay của Lại Dược Nhi chính là muốn trừ bỏ vết thương kia.
Trên đường đến Cổ Đình Sơn, Lại Dược Nhi không thèm ngó ngàng đến những dược liệu hai bên sơn lộ. Nguyên nhân là vì những dược vật trong vườn ở Thiên Tường của y còn trân quý hơn so với chỗ này nhiều lần.
Học y cũng giống như những thứ khác, đầu tiên phải cần thiên khiếu, sau đó cần hứng thú, tiếp đến mới là nỗ lực, cơ hội và kinh nghiệm.
Lại Dược Nhi tuyệt nhiên không hề truyền những phương quyết y dược của y cho Đường Quả, song Đường Quả đích thực là một đứa bé rất có thiên khiếu. Suốt đường đi, nó không ngừng khoe khoang những hiểu biết về phương diện này với Phó Vãn Phi, một kẻ hoàn toàn mù mờ về y dược.
“Đó, cái cây tiểu kiểu có hoa lá, lông tơ màu vàng kia kìa, hạt của nó gọi là Nha đam tử. Lá của nó có vô số lông nhỏ hình kim, hoa hình tròn, hạt hình noãn dài, rất đen và dễ phân biệt. Công dụng thì cực nhiều, có thể trị bệnh lị kháng ngược, còn có thể đắp ngoài ung nhọt hay chỗ mưng tấy, khi dùng phải bỏ vỏ lấy nhân, ăn với phổ nang hoặc long nhãn, hoặc cũng có thể bọc màn thầu mà ăn, có điều tuyệt đối không được cắn vỡ hạt, hạt mà vỡ thì ăn đắng lắm.”
Nó đắc ý cười to hai tiếng, gặp một khối đá có vân hoa uốn lượn như da rắn liền vội nói luôn: “Đây là hoa nhuỵ thạch, rất dễ nhận biết, hình dạng có nhiều góc cạnh, rất đẹp, rất hợp với những người luyện võ như ngươi sử dụng. Chuyên trị tụ máu, thổ huyết, rong huyết, ngoại thương xuất huyết, chỉ cần nghiên cứu tỉ mỉ, nó sẽ là thành phần không thể thiếu khi chế ra những loại thuốc kim thương khác. ”
Nói xong đoạn quay đầu về phía Lại Dược Nhi nhếch mép cười hì hì: “Cha, con nói có đúng không?”
Lại Dược Nhi đương nhiên phải cha đẻ của nó, gọi “Cha” là cách gọi biêu thị sự tôn kính của những người trong Thiên Tường với y.
Lại Dược Nhi nói :”Hoa nhuỵ thạch phải đem nướng trước rồi nghiền thành bột, nướng dưới dương hoả, công dụng sẽ lớn hơn ”
Đoạn y quay đầu về phía kiệu Yên Dạ Lai gọi :”Mẫn phu nhân”.
Yên Dạ Lai và Mẫn Tiểu Ngưu đều ngồi trong kiệu, nhấc kiệu là hai cước phu được thuê từ thành Tu Cước. Vừa nghe Lại Dược Nhi gọi, Yên Dạ Lai liền kéo tấm màn kiệu, hở ra một nửa khuôn mặt, hỏi: “Lại phụ dặn dò gì ạ?”
Lại Dược Nhi nói: “Đến Tiểu sơn trang La Tơ Phú Quý rồi”.
Đúng lúc đó, bỗng có một con sóc nhỏ nhảy từ vườn dược thảo ra, cách bên trái mọi người không xa rồi đột nhiên bất động. Chúng nhân chỉ thấy chân sau của con sóc nhuốm một màu đỏ. Nó đã bị thương.
Đường Quả là một tên thích khoác lác.
Nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nhìn thấy con sóc nhỏ, mắt nó sáng lên. Câu đầu :”Thật đáng thương quá”. Câu sau :”Nó bị thương rồi”. Và câu sau đó: “Để con đi xem xem”.
Nó buông một câu : “Con sẽ trị bệnh cho nó”. Không đợi Lại Dược Nhi Đồng ý liền nhảy qua phía con sóc, con sóc thấy người là chạy tới, cũng không chạy đi, chỉ ngồi ngoan ngoãn, nhãn cầu long lanh, có vẻ bị thương khá nặng.
Đường Quả bước từng bước nhỏ về phái con sóc, muốn dùng hai tay mình nâng con sóc lên, nét mặt nó hiện lên vẻ trẻ con, hai chiếc răng cửa đặc biệt khả ái.
Chiếc đuôi nhỏ của con sóc ngúng nguẩy đằng sau, ánh tịch dương chiếu lên từng sợi lông trên thân nó, phát ra ánh sang lónh lánh như vàng, trông rất bắt mắt.
Mẫn Tiểu Ngưu đang ở trong kiệu cũng không nhịn được bèn nhảy ra ngoài, nó muốn vuốt ve cái đuôi khả ngạo kia mới can tâm.
“Đường ca ca, đợi tôi với!”
Lại Dược Nhi đột nhiên dùng vạt áo ngăn Mẫn Tiểu Ngưu lại, trầm giọng nói: ”Khoan đã”.
Đường Quả đột nhiên dừng lại.
Lại Dược Nhi nói rất chậm nhưng rất rõ ràng: “Nếu như sóc bị thương ở chân sau, tư thế lúc nhảy ra lúc nãy sẽ không như vậy, tư thế ngồi cũng sẽ không như thế này. Vì vậy đây nhất định không phải máu của nó mà là kẻ khác cố tình nhuộm vào, con sóc không hề bị thương”.
Y ngừng một lúc rồi tiếp tục: “Sóc không biết lừa người”.
Đường Quả có vẻ hồ nghi: “Nhưng…”
“Chỉ có người lừa người, đuôi sóc đã tẩm độc, hễ con chạm vào nó, khi đuôi nó khẽ giương lên, phấn độc sẽ bị phát tán, vừa hại con, đồng thời hại luôn cả tính mệnh của nó, con tuyệt đối không được manh động.”
Đường Quả như sắp khóc đến nơi: “Con phải làm thế nào bây giờ?”
“Muốn giữ tính mệnh cho nó, phải dùng khoái đao chặt đứt đuôi nó, chôn dưới đất cùng lúc chung với quỷ châm thảo, sau một thời gian chất độc sẽ tự động tan biến, lúc đó dùng “Đại kế thập khôi tán” của ta bôi lên thì sẽ không sao hết cả ”.
Bỗng nghe tiếng người vang lên: “Quả nhiên là Lại thần y”.
Người vừa nói là một tên có dáng vẻ tú tài, hai tay nặng nhọc, mặt mũi như kẻ mang bệnh nặng. Phó Vãn Phi chỉ vào mặt hắn hét lên: “Quỷ y, ngươi thật đê tiện, dám dạy cả những động vật nhỏ hại người”.
Tên tú tài khẽ cười.
“Ngươi nhầm rồi” – Lại Dược Nhi nói – “Những động vật hiền lành thế này, có huấn luyện nữa cũng sẽ không hại người”.
“Ngươi nói đúng” – Tú tài cả cười đáp – “Ta chỉ tẩm phấn độc vào đuôi nó, rồi dạy nó hễ gặp người lạ thì phải lập tức bất động, có thế thôi”.
Đường Quả tức giận hét lên: “Quỷ y, ngươi không phải là người!”.
Tú tài cười đáp:”Lại nhầm rồi, Quỷ y vốn không phải là người, và ta cũng không phải Quỷ y”.
Lại Dược Nhi nói :“Hắn là người, là “Sát thủ cùng khốn” Mao Vũ Nhân mà ta đã cứu nhầm năm đó ”.
Tên tú tài cười: “Mười một năm trước ngươi cứu ta, bây giờ nghĩ lại, ngươi quả thực đã cứu nhầm”.
“Một sự nhầm lẫn vô cùng ngu ngốc” – Lại Dược Nhi nói.
Mao Vũ Nhân nói: “Vì ngươi cứu ta, hại ta mười một năm nay hại khoảng ba bốn trăm kẻ khác, có điều lúc xuống gặp Diêm Vương, lại thêm nhiều kẻ thù, đúng là hại ta khổ quá”.
Lại Dược Nhi cười thảm : “Hại ba bốn trăm người”.
Mao Vũ Nhân cười nói: “Nếu như hại chết được ngươi, bớt một hai trăm ta cũng cam lòng. Ngươi là thần y, có câu “Lương y như từ mẫu”, ta biết ngươi không đành lòng nhìn ta hại nhiều người bất hạnh đến vậy, thế nên cứ giao cho ta, để ta hại ngươi nhé?”
Lại Dược Nhi lạnh lùng nói : “Nếu muốn lấy mạng ta, ngươi cứ việc ra tay”.
Mao Vũ Nhân khẽ cười: “Ta có tài biết mình biết ta, ta biết ta không ám sát được ngươi, cũng không phải là đối thủ của ngươi”.
Hắn che cặp mắt bệnh hoạn lại, nói: “Ta biết cá tính của ngươi: Ngươi bình sinh chỉ cứu người, chưa từng hại người, chỉ cần ta không đụng đến ngươi trước, thì ngươi cũng sẽ không giết ta đâu”.
Phó Vãn Phi quát : “Lại thần y không giết ngươi thì ta sẽ giết ngươi!”
Mao Vũ Nhân phẩy tay cười: “Nếu ngươi giết ta, ai sẽ đưa bọn ngươi đi gặp Quỷ y ?”
Sơn lộ càng đi càng dốc. Xem ra, kể cả là chủ nhân của tiểu sơn trang La Tơ Phú Quý, sống trên vách núi thế này, cũng không biết sẽ “dễ chịu” thế nào.
Bóng tịch dương đổ xuống dần.
Đoàn người càng leo càng cao.
Đường Quả hết sức nhẹ nhàng chặt đuôi con sóc nhỏ, khẽ nới với nó: “Tiểu Đoạn à Tiểu Đoạn, ngươi đừng sợ đau nhé. Chúng ta sẽ đuổi ông mặt trời, không cho ông ta xuống núi, ngươi xem có vui không?”
Hoá ra, nó đã đặt cho con sóc cái tên “Tiểu Đoạn”.
Mao Vũ Nhân cười lớn: “Nếu ngươi thực sự muốn đuổi mặt trời thì cứ nhảy từ vách núi này xuống là có thể đuổi kịp ông ta đấy.”
Tiếng cười của hắn cất lên trong hoang sơn làm kinh động cả một lũ quạ trên cây.
Lũ quạ đen kinh sợ kêu quác quác, bay tán loạn khắp nơi trong ánh chiều tà còn sót lại.
Trong số đó có một con chợt bay vút qua đầu Yên Dạ Lai.
Vì sợ kiệu phu mệt nên Lai Dược Nhi đã sớm bảo hai người xuống đi bộ, Yên Dạ Lai ẵm Tiểu Ngưu đi bên cạnh y.
Trong chớp mắt, tay áo của Lại Dược Nhi phất lên như thác nước quét lưng trời, quất trúng vào con quạ đen bay qua đầu Yên Dạ Lai.
Con quạ “quác” một tiếng, rơi xuống vách núi.
Yên Dạ Lai kinh ngạc: “Sao…”.
Lai Dược Nhi trầm giọng : “Con quạ đó đã bị người khác dùng dây tơ trong suốt buộc chặt, cố tình thả cho bay qua đầu chúng ta, trên cánh nó có tẩm đầy thuốc độc, không được để chúng phát tán”.
Bỗng vang lên một tiếng người lạnh lùng vang lên trong bóng tối của sơn âm: “Hảo nhãn lực, quạ hoang thì ra là quạ nuôi, ngươi làm sao nhìn thấu được thế?”
Lại Dược Nhi đáp: “Ngươi nghĩ tiếng chó nhà kêu cũng giống tiếng sói rừng kêu sao? Một con ô nha bị khống chế, lúc đập cánh sẽ không tự nhiên, chỉ cần lưu ý quan sát là có thể nhận biết”.
Tên kia cười lạnh: “Ta sớm biết không thể đầu độc được Lai Dược Nhi, chỉ muốn đầu độc người bên cạnh hắn để dễ bề ăn nói với sư phụ, vậy mà cũng không thành”.
Lại Dược Nhi cũng cười lạnh đáp: “Ngươi bái sư Quỷ y khi nào?”
“Từ khi ngươi cứu sống ta” – Tên khi lạnh lùng nói.
Lại Dược Nhi cười lạnh: “Cứu hay lắm”.
Tên kia lạnh lùng đáp: “Đáng tiếc là tuy người cứu sống ta nhưng lại không thể khiến khuôn dạng ta trở lại nguyên trạng, vì vậy ta vẫn hận ngươi cả đời”
Hoá ra kẻ này là “Ác nhân ma tử” Sa Đán Đán. Bảy năm trước, Sa Đán Đán vì hạ độc giết người quá tàn khốc, thủ đoạn quá hạ lưu nên bị sáu cao thủ hai phe hắc – bạch vây bắt tấn công, cuối cùng bị “Li hợp thần công” tấn công vào liễn môn, khiến ngũ quan huỷ hoại, hoảng sợ bỏ chạy, hơi thở thoi thóp. Đúng lúc Lại Dược Nhi đi ngang qua đường nên đã cứu sống y, tuy bảo toàn tính mệnh nhưng cơ thịt, ngũ quan đã bị cương tử cả, hoàn toàn mất đi biểu cảm.
Khi ấy, Lại Dược Nhi chỉ cứu người theo lương tâm nghề nghiệp và tấm lòng như phụ mẫu, tuyệt nhiên không biết người đó chính là Sa Đán Đán.
Sau khi hồi phục, Sa Đán Đán lén rời khỏi Thiên Tường, tìm sáu vị cao thủ nọ ám thi đột kích, dùng đủ mọi biện pháp tàn khốc nhất tấn công từng người, lăng nhục dày vò đến chết, chưa hả giận, y còn chặt chi phanh thân người nhà họ. Việc này khiến giới võ lân vô cùng phẫn nộ. Sa Đán Đán sợ lại bị bao vây công kích bèn gia nhập vào “Thiên Dục Cung”, dựa thế núi, tiếp tục tính kế.
Cũng chính vì cứu nhầm “Ác nhân ma tử” Sa Đán Đán, “Dạ ưng” Ô Đế Li, “Cùng toan sát thủ ” Mao Vũ Nhân mà Lại Dược Nhi đã đành phải thắt lòng hạ lời thề sẽ không bao giờ cứu người trong võ lâm nữa.
Lại Dược Nhi nói: “Ngươi hận thi tốt nhất cứ qua đây giết ta đi”.
Sa Đán Đán nói: “Ta không giết nổi ngươi”.
Đường Quả bỗng lên tiếng: “Quỷ y cũng chữa trị cho mắt mũi tai mồm ngươi băng hoại cả đấy thôi, sao ngươi không đi giết hắn đi”.
Sa Đán Đán đáp: “Vì ta khi thiện nhưng sợ ác”.
“Tên đang ở trên cây kia, người cũng nên xuống đi ”,Lại Dược Nhi lên giọng gọi.
Trong bóng chiều, một đoạn cành cây bỗng “động đậy”, hoá ra đó không phải là cây, mà là người.
Tuy trong ánh chạng vạng không nhìn rõ mặt y, nhưng những đường nét của y lại rất rõ ràng, như con chim ưng bay vụt qua vậy.
Sau khi bước ra, y đi mấy bước vòng quanh trên nền đất ẩm, không hề phát ra tiếng động.
“Dạ Ưng?” Lại Dược Nhi nói.
Lúc này y mới dừng lại, lập tức đứng yên không cụng cựa giống như một cành cây khô kỳ dị.
Đôi mắt vẫn luôn bình hoà thanh khiết của Lại Dược Nhi bỗng phát ra một tia nhìn căm hận tột bực :”Ô Đề Điểu, ngươi không phải giả hành giả tỏi nữa đâu, dù ngươi hoá thành tro ta vẫn nhận ra ngươi! ”
Đường Quả nhảy dựng hét lên : “Hắn. Hắn chính là Dạ Ưng”.
“Dạ Ưng” Ô Đề Điểu có lẽ là tên vô sỉ nhất trong số tên được Lại Dược Nhi cứu sống. Sáu năm trước, hắn giả như quá chén mới đánh lộn, đến nhờ Lại Dược Nhi ra tay cứu giúp. Khi bình phục, hắn lại nhân lúc Lại Dược Nhi và các cao thủ Thiên Tường không có nhà, đã hãm hiếp một nữ tử Thiên Tường, còn giết thêm hai nông dân vào can ngăn, cao thủ Trương Nhất Nhân trong Thiên Tường một mình anh dũng kháng cự, đánh đuổi được hắn, nhưng cũng hi sinh oanh liệt.
Người của Thiên Tường không ai không căm hận tên mặt người dạ « ưng » Ô Đề Điểu này.
Cũng từ đó, Lại Dược Nhi mới thực sự hạ quyết tâm, không trị bệnh cho người trong võ lâm nữa.
Ô Đề Điểu khẽ rướn người, nói: “Muốn tìm Quỷ y thì đấu với ta. Bắt đầu từ người đứng đầu, Sa Đán Đán và Mao Vũ Nhân lùi về sau, xem ra phải áp hậu giám thị ”.
Phó Vãn Phi nắm chặt đầu quyền nói : “Đánh thì đánh, sợ gì”. Đường Quả bật ngay lên như một chú linh dương, chắn ngay sau lưng Ô Đề Điểu như thể sợ hắn chạy mất.
Bỗng Lai Dược Nhi phất ống tay áo dài như dòng nước quấn qua.
Ống tay áo cuốn chặt lấy Đường Quả trong không trung.
Đường Quả không hiểu, chỉ nghe thấy Lại Dược Nhi nói: “Vòng ra sau”.
Sau đó y quay người lại, trầm giọng với Ô Đề Điểu: “Ngươi đã để « Diệt tuyệt nghênh phong phấn » dưới đế giầy, cố ý dẫm lên mặt đất. Chỉ cần có người đi qua khiến gió nổi lên, phấn độc sẽ tự nhiên phát tán, dính vào da và mao khổng. Còn ngươi đã tự uống giải dược từ trước rồi nên không sao cả. Cách hại người kỹ lưỡng như vậy, là Gia Cát Bán Lí dạy ngươi phải không? ”