Đường Quả tung cước đá ngã ván gỗ, vừa cười vừa mắng: “Bốn con thỏ các người, cứ tưởng sắp đặt khéo lắm, chỉ cần cha ta mở cửa, để các ngươi nghe thấy ván rơi phạch một tiếng. Các ngươi đợi nghe được tiếng thứ hai, liền biết cha ta đi ra, muốn bắn tên ám toán cha. Đáng tiếc cái mũi của tiểu gia so với mũi có còn hữu dụng hơn. Mùi độc dược trong tẩm trên tên của các ngươi quá nồng. Hơn nữa lỗ tai tiểu gia so với thỏ còn linh hoạt hơn, nghe qua đã biết có bốn con chuột già đang trốn.
Phó Vãn Phi dùng một thanh đao đối phó với sáu kiện binh khí. Kinh nghiệm giao đấu trong giang hồ của y thập phần hữu hạn, lại chẳng biết đối phương là ai, xuất thủ còn chừa đường lui. Đến lúc này, bởi thế công của đối phương áp đảo mãnh liệt, càng thêm lúng túng.
Đường Quả lăc đầu thở dài: “Ta đã đánh rơi năm gã, tên đó bất kể thế nào ngươi cũng phải giải quyết.”
Phó Vãn Phi nói: “Ngươi …”. Đối phương lập tức tấn công y gấp gáp, làm cho phần còn lại của câu nói không thể nói ra.
Đường quả đột nhiên nói: “Trong giang hồ, có hắc đạo bạch đạo, Đao Bính Hội dẫn đầu bạch đạo, dẫn đầu Đao Bính Hội lại là Phi Ngư Đường. Hắc đạo vô ác bất tác, thế lực lớn nhất là Thiên Dục Cung, ngươi biết cả chưa?”
Phó Vãn Phi không thể phân tâm đáp lời nó.
Đường Quả tự nói: “Trong võ lâm có tam đại danh y. Thứ nhất là cha ta, một người đã thất tung, còn lại là Quỷ Y Nhân Gia Cát Bán Lý.”
Đường Quả hỏi: “Chuyện về Gia Cát Bán Lý ngươi nghe qua chưa?”
Phó Vãn Phi làm sao có thể trả lời nó.
Đường Quả tự hỏi tự đáp: “Quỷ Y chữa người chính là hại người. Không phải cứu người, mà là hại người. Muốn người phải trả cái giá thực cao mới ra tay chữa trị. Nhất là với những kẻ võ công cao cường trong võ lâm đến cầu y, hắn liền yêu cầu đối phương phải làm chuyện thập ác bất xá, sau đó mới chữa trị, muốn đối phương vì hắn tiếp tục làm những chuyện thương thiên hại lí, nếu không sẽ mang những chuyện ác đó đi công bố thiên hạ, khiến kẻ ấy thân bại danh liệt. Vậy mà hắn còn có mặt mũi tề danh với cha ta.”
Đường Quả tiếp tục tự nói với mình: “Quỷ Y còn làm chuyện tốt nữa, thu nhận một đám lưu manh vô lại. Mang danh là học y, kì thực là học hại người. Ta nghe cha nói, Quỷ Y muốn dạy đệ tử kiến thức về sản phụ, thai nhi. Bởi vậy đám lưu manh tự làm chuyện cho là thông minh, bắt giữ không biết bao nhiêu sản phụ vô tội, cắt lấy bào thai. Quỷ Y còn nói muốn nghiên cứu tâm can ngũ tạng con người. Đám lưu manh táng tâm bệnh hoạn đó không biết là thứ gì nữa. Chúng bắt những hiệp sĩ trong võ lâm, giải phẫu sống, nghe nói sau khi bị lấy ngũ tạng rồi, người còn chưa chết hẳn, ngón tay còn động đậy.”
Đường Quả thao thao bất tuyệt, lại bảo: “Cái gã dùng sáu kiện binh khí này, kêu là Lục Diện Sất Trá Nhân Đồ Đồ. Gã khốn kiếp hai tay xử tám kiếm bị ta đánh ngã gọi bằng Bát Phương Phong Vũ Kính Bất Kinh, đều là môn đồ của Quỷ Y. Bốn tên dùng ám tiễn đều gọi bằng Đồng Thành Tứ Thần Tiễn Kiền thị huynh đệ. Bọn chúng là thủ hạ của Quỷ Y.”
Đường Quả rốt cục cũng nói câu cuối: “Bọn này làm ác nhiều rồi, sợ người trong võ lâm hợp lại tiêu diệt, Quỷ Y liền đầu nhập Thiên Dục Cung, cho nên càng không biết sợ ai. Hai gã Hỏa Đồ Đồ và Kính Bất Kinh còn thay đám yêu đảng ấy lập công. Bọn chúng tuyên bố, lúc chém giết bè cánh phản loạn , một gã giết được một trăm lẻ năm người. Tên kia cũng giết một trăm lẻ năm người. Sau đó, gã Nhân Đồ Đồ một cước đá chết ba đứa bé, kết quả đã thắng trận.”
Đường Quả đột nhiên không nói nữa.
Bởi vì Hỏa Đồ Đồ đã chết rồi.
Hỏa Đồ Đồ đột nhiên bị chặt thành hai đoạn.
Hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong. Nhưng Phó Vãn Phi đang đánh, bỗng dưng ánh mắt đỏ rực sát cơ.
Khi mắt y đỏ rực, quả thực không màng tính mệnh.
Y đã không cần tính mệnh, cho nên mỗi đao đều liều mạng cùng cực.
Phi Ngư Đao Pháp trong giang hồ vốn rất có địa vị. Phi Ngư Sơn Trang trang chủ Trầm Tinh Nam là cột trụ của bạch đạo võ lâm. Phó Vãn Phi tuy là đệ tự kém tài nhát, nhưng võ công y đã có phân lượng nhất định. Huống hồ Phó Vãn Phi thời gian gần đây được Lý Bố Y chân truyền Miêu Điệp Trượng Pháp.
Hỏa Đồ Đồ sau khi giết người, tâm tình rất chi khoái trá. Nhưng hiện tại hắn là lần đầu lĩnh ngộ tư vị bị người khác giết hại.
Phó Vãn Phi thực là một kẻ điên.
Một khi nhãn tình hắn đỏ lên, quần áo bắt đầu cũng nhuộm màu đỏ.
Đấy là máu của Hỏa Đồ Đồ bắn ra.
Nên Đường Quả không cần thiết nói gì nữa.
Phó Vãn Phi giết hỏa đồ đồ xong, quay người lại, cầm đao nhìn gã Kính Bất Kinh đang từ từ thức tỉnh.
Đường Quả kinh hãi, vội hỏi: “Ngươi định làm gì?”
Phó Vãn Phi hai mắt rực lên: “Loại người như thế còn có thể lưu lại trên thế gian sao!”
Đường Quả chưa bao giờ thấy Phó Vãn Phi như thế, kinh ngạc nói: “Hắn, hắn, hắn đã bất tỉnh rồi, bất tất … bất tất giết hắn …”
Phó Vãn Phi trỏ tay tức giận mắng: “Loại người này là người kiểu gì chứ, giữ hắn lại làm gì! Giữ hắn lại hắn sẽ cảm ân mà thay đổi sao? Nếu tha cho hắn, để hắn sống thì còn hại bao nhiêu người nữa, bao giờ hắn mới gặp báo ứng? Ngươi biết nhiều chuyện như vậy, lại không tru diệt hắn, vì dân trừ hại, học công phu để làm gì hả!”
Đường Quả ấp úng nói: “Ta chỉ … chỉ biết đánh người … không biết giết người …”
Phó Vãn Phi cả giận: “Không biết giết là sao? Ta giết cho ngươi xem!”
Y giương đao chém xuống, chặt gã Kính Bất Kinh đang giãy dụa thành hai đoạn, cơn giận còn chưa tiêu hết: “Ta cũng không biết giết người. Nhưng đối với loại cầm thú như đám này, có giết bao nhiêu cũng không tính là giết người, dù có giết ba mươi tên chỉ là mười lăm nhân đôi mà thôi!”
Đường Quả chỉ thấy kinh hãi. Nó không nghĩ rằng nói cho Phó Vãn Phi biết những chuyện ấy là khiến sát tính y bộc phát.
Phó Vãn Phi cầm đao tiến vào nhà gỗ, tìm Đồng Thành Tứ Tiễn Thủ. Bốn gã đã sớm sợ đến độ cụp đuôi bỏ chạy, chẳng biết trốn đi đâu rồi.
Phó Vãn Phi căm giận thốt: “Không muốn ta tìm ra, không muốn ta thấy …”
Y lẩm bẩm: “Thật không thể nghĩ tới được, cùng là người, vì sao tàn nhẫn …”.
Y nghĩ đến đây, kì thực trong thế giới này, còn những kẻ đáng sợ hơn Hỏa Đồ Đồ, Kính Bất Kinh, càng tàn nhẫn gấp trăm lần, vô lí hơn ngàn lần. Bọn chúng không phải người, dùng những thủ đoạn hèn hạ nhất để cướp bóc chém giết, dùng những phương thức hạ lưu nhất để hành hạ, sau đó lại dùng những trò vô sỉ nhất để che giấu. Loại người ấy thì nhiều hằng hà, chỉ là Phó Vãn Phi không biết đến thôi.
Nữ tử trong sát na cũng không biết có đâm trúng Lại Dược Nhi không.
Lại Dược Nhi nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không có.”
Y chầm chậm mở ống tay áo ra, kiếm đã bị ống tay áo của y thu vào bên trong, ngay cả một lỗ trên ống tay cũng không xuyên thủng.
Sắc mặt nữ tử biến đổi, thất thanh nói: “Bạch phát tuấn mạo, hoài thụ thu dụng … ngươi, ngươi là”
Lại Dược Nhi ôn hòa nói: “Nàng muốn giết ta, làm sao lại không biết ta là Lại Dược Nhi?”
Vẻ mặt nữ tử thật không biết là sợ hay vui mừng, run giọng nói: “Ngươi thật là … thật là Thần Y Lại Dược Nhi?”
Lại Dược Nhi mỉm cười: “Trên đời này, kẻ có thể mạo xưng Lại Dược Nhi kể cũng không nhiều.”
Nữ tử muốn nói lại ngập ngừng: “Tôi …”
Lại Dược Nhi nghiêm mặt nói: “Trong nhà nàng có ai bị quỷ kinh bệnh?”
Nữ tử thất kinh nói: “Người … người làm sao biết?”
Lại Dược Nhi đáp: “Trong phòng này có mùi thuốc, nhất định có người nằm dưỡng bệnh ở đây. Vị thuốc có tử uyển, mạch đông, a giao, xuyên bối, phục linh, năm vị cả thảy. Kết ngạch, chính là mùi của loại linh thảo này. Người phục dùng loại dược liệu này phần đông là trị chứng quỷ kinh bệnh.”
Y dừng một chút lại nói: “Tuy nhiên loại bệnh này chia thành hai mươi sáu loại, lại chia nhỏ thành chín mươi chín chủng. Theo bệnh khí bệnh nhân lưu lại, đã không còn tầm thường nữa, cũng không phát tác như thông thường, một khi phát tác, hoàn toàn mất thần trí, hàn nhiệt sinh ra, hôn mê luôn, chính là lúc nghiêm trọng nhất.”
Y nhìn nữ tử không dời mắt, nói rõ từng chữ: “Nàng phải nhanh chóng chữa trị cho người đó.”
Nữ tử vừa khóc vừa nói: “Người … Người là cha chồng của tiện phụ …”. Lại Dược Nhi có thể từ dược vị và bệnh khí mà chẩn đoán bệnh chứng, càng khơi ra nỗi thương tâm trong lòng nàng.
Lại Dược Nhi hỏi: “Bệnh nhân đâu?”
Nữ tử nói trong cổ họng: “Giao cho Quỷ Y rồi.”
Lại Dược Nhi nói: “Nàng cầu Quỷ Y trị bệnh cho cha nàng, Quỷ Y muốn nàng giả thành một nữ tử bán thân, đến giết ta?”
Nữ tử kiên cường đứng lên, nói: “Hài tử ấy … Tiểu Ngưu chính xác là hài tử của tiện phụ.”
Lại Dược Nhi nói: “Quỷ Y chế trụ cha nàng, cho dù hắn không chịu chữa, nàng cũng không thể không giết?”
Hàng mi dài của nàng rủ xuống: “Nhưng tiện phụ … biết người là Lại thần y.”
Lại Dược Nhi đột ngột hỏi: “Cha nàng có võ công không?”
Nữ tử thấp giọng: “Cha … cha không phải người trong võ lâm, cha … cha đối với tôi rất tốt …”
Lại Dược Nhi nói: “Nàng vì sao không giao cho ta chữa trị?”
Nữ tử ngẩn người: “Nhưng mà… giang hồ đồn rằng người không chịu chữa trị …”
Lại Dược Nhi nói: “Cha nàng không có võ công. Ta không lo người sau khi khỏi bệnh sẽ làm chuyện ác, vì sao mà không chịu chữa chứ?”
Mắt nữ tử một lúc đã loang loáng ánh lệ. Nhưng nàng cắn chặt môi, không cho nước mắt rơi ra: “Người … người muốn điều gì. Tôi … đều đồng ý …”
Lại Dược Nhi cười nhạt: “Ta chỉ muốn nàng làm một chuyện.”
Nữ tử rúng động. Lại Dược Nhi lấy một tấm ngân phiếu đặt vào tay nàng, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói: “Ta chỉ cần nàng nói với hài tử, nàng nhận năm mươi lượng bạc của ta để vá lại ống tay áo này, vậy thôi.”
Nữ tử không nén được một tiếng cười, khi nàng cười, lệ châu liền tí tách rơi trên áo, trong suốt mà đẹp đẽ, vẻ mặt tươi cười thông tuệ mà nhẹ nhàng hiện lên: “Chỉ … chỉ là vá lại ống tay áo mà cần đến năm mươi lượng … như vậy quá nhiều?”
Lại Dược Nhi nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Bởi vì tay nghề nàng thiên hạ vô song, vốn đáng giá đến năm mươi lượng hoàng kim, nhưng tính rẻ cho ta, chỉ lấy năm mươi lượng bạc.”
Đôi mắt rưng rưng lệ của nàng liếc y một chút, bỗng ưu sầu nói: “Nhưng mà … cha vẫn nằm trong tay Quỷ Y …”
Lại Dược Nhi hỏi: “Quỷ Y ở đâu?”
Nữ tử đáp: “Tại Cổ Đình Sơn La Ti Phú Quý tiểu trang.”
Sắc mặt Lại Dược Nhi có chút trầm trọng: “Được, ta đến gặp Gia Cát Bán Lý.”
Bỗng nhiên y nhìn nữ tử nói: “Ngọc Phù Dung cô nương, còn không cho ta biết tôn tính phương danh à?”
Nữ tử đỏ mặt, cúi đầu, sắc hồng xuyên xuống chiếc cổ trắng ngần: “Vốn người đã sớm biết tôi là ai …”
Hàng mi dài của nàng chớp chớp: “Tôi chính là Ngọc Phù Dung Yên Dạ Lai.”
Nữ tử nổi danh trong võ lâm rất nhiều. Họ phần lớn có trượng phu văn tài xuất chúng hoặc võ nghệ siêu quần, thông thường so với bản thân họ còn nổi danh hơn.
Trái lại, trượng phu hữu danh không nhất định có nương tử nổi danh
Ngọc Phù Dung Yên Dạ Lai có thể nói là một ngoại lệ.
Yên Dạ Lai là một nữ phi tặc, đương nhiên cướp phú tế bần đồng thời cũng là giúp bản thân thoát cảnh bần hàn.
Trượng phu Mẫn Lương của Yên Dạ Lai một chút võ công cũng không biết.
Mẫn Lương cũng không có văn danh.
Y chỉ biết làm đồ gốm.
Phụ thân của Mẫn Lương là Mẫn Tế Huy, là một tay thiện nghề nung gốm. Tay nghề Mẫn Lương gần như là vượt trội hơn cả thầy.
Cha con Mẫn thị đều không có danh. Đó là bởi vì những đồ gốm tinh tế do họ làm ra đều bị những nhà làm gốm có tiếng ở kinh phủ mua lại, biến thành sản phẩm của mình.
Cha con Mẫn thị cũng không muốn nổi danh như vậy. Bọn họ chỉ muốn sống tốt, làm ra nhiều đồ gốm tốt, thế là đủ rồi.
Mẫn lão gia là một người tốt. Ông đã mang đức tính lẫn tay nghề của mình truyền lại cho đứa con trai duy nhất.
Bởi vậy Mẫn Lương cũng bần hàn như cha của y.
Mẫn lão gia là người tốt. Ông bình sinh đã làm không ít việc thiện. Một trong số đó chính là giúp đỡ mẫu thân Yên Dạ Lai lúc bần cùng bệnh hoạn, cho nên mẫu thân Yên Dạ Lai thuận lí thành chương, hứa gả nữ nhi của mình cho con trai của Mẫn lão gia.
Khi đó Yên Dạ Lai chưa đến mười tuổi.
Mười một tuổi, Yên Dạ Lai gặp nữ hiệp Phương Lan Quân, trong ba năm đã dạy nàng võ nghệ.
Ba năm đó đã biến Yên Dạ Lai thành nữ kiếm thủ xuất sắc trong võ lâm. Trước khi thành gia lập thất với Mẫn gia, bằng vào kiếm pháp tiêu sái của mình, Yên Dạ Lai chưa phải lâm vào cảnh túng quẩn.
Tuy nhiên, nàng ngoại trừ báo ân, cũng thực sự thích Mẫn Lương.
Mẫn Lương là người tốt, càng là một trượng phu tốt.
Từ khi nàng lập gia đình với Mẫn Lương năm hai mươi hai tuổi, không động tới kiếm nữa. Ngoại hiệu nữ phi tặc Ngọc Phù Dung lặng lẽ thoái xuất giang hồ, nàng trở thành người nội trợ giặt giũ nấu nướng, phụng thị cha già và trượng phu.
Nàng thấy thực hạnh phúc. Bởi vì cha chồng thương tiếc nàng, trượng phu rất yêu nàng. Bọn họ chỉ có một yêu cầu duy nhất, đấy là hy vọng nàng không xuất đầu lộ diện buôn bán. Yên Dạ Lai tự nhiên nghe theo.
Một nhà ba người bọn họ có thể gọi là sống vui vẻ. Từ khi hạ sinh Mẫn Tiểu Ngưu, một nhà bốn người càng hạnh phúc sung sướng.
Chỉ hận ông trời không phù hộ gia đình họ. Mẫn Lương thân thể yếu đuối, nhiễm phải ác tật đương thời: quỷ oa (1) . Y nằm triền miên trên giường ba năm, ho ra máu, cuối cùng quy tiên, còn truyền nhiễm bệnh cho phụ thân.
Ba năm trở lại, Yên Dạ Lai quên ăn quên ngủ chăm sóc cha chồng. Kết quả nàng bị nhiễm phải căn bệnh đã lấy đi sinh mạng trượng phu. May mắn thay Yên Dạ Lai có căn cơ võ công, mới không nhiễm ác tật. Nàng đã tìm danh y khắp nơi song họ đều bó tay. Sợ cha chồng cũng ra đi như trượng phu, chỉ còn biết cầu tới Quỷ Y Gia Cát Bán Lý.
Gia Cát Bán Lý khống chế Mẫn Tế Huy lão gia, chữa được hay không thì chưa biết. Hắn đầu tiên muốn nàng dùng kế “bán thân cứu cha”, giờ ngọ đón một người mặc lam bào, tóc trắng, một thanh niên anh tuấn cao ráo ở cổng thành để giết.