Biên tập: Michelle YipTrong ánh hoàng hôn ảm đạm chỉ nhìn thấy một đoạn tường thành trên lưng núi. Đoạn tường thành này đường đi lên lắt léo, đổ nát và đầy những vết tích, chẳng biết được là cổ tích từ thời đại nào còn lưu lại.
Những tảng mây hồng tán loạn tô điểm thêm nét tang thương cho tòa cổ thành.
Trên đầu thành, một người đang hướng mặt nghiêng về chúng nhân. Do sắc trời mờ mịt nên không ai nhìn thấy rõ diện mạo, chỉ thấy những ánh tà dương còn sót lại nghiêng nghiêng trên sống mũi y khiến người ta có một thứ cảm giác như đang tưởng niệm cổ nhân.
Lại Dược Nhi hỏi luôn: “Ngươi đã đến Thiên Tường phải không?”
Quỷ Y hỏi lại : “Sao ngươi biết?”
Lại Dược Nhi đáp: “Việc ta đến thành Tu Cước tìm thuốc chỉ có các phụ lão và huynh đệ trong Thiên Tường biết”
Quỷ Y nói: “Là họ nói cho ta biết đấy”
Lại Dược Nhi cười lạnh mà rằng: “Họ tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết”
Quỷ Y nói: “Ta phải để một tên trong bọn chúng nếm chút khổ đau, hắn mới chịu nói đấy”
Lại Dược Nhi tức giận quát: “Người đâu?”
Quỷ Y cười đáp: “Ngươi không cần phải lo lắng, hắn vẫn sống”. Rồi gã vỗ vỗ hai tay, lập tức có hai tên đỡ một người mặc áo đen bước ra.
Thay bằng nói là “đỡ”, có lẽ nên nói là “vác” vì người này xem ra đã bị hành hạ đến nỗi không còn nhận ra hình người nữa, toàn bộ xương bên tay trái đã bị làm cho nát vụn, các ngón đều bị kim nhọn đâm vào, đặc biệt là ngón giữa, bị kim nhọn xuyên thẳng chính diện, xuyên cốt ngược lên đâm thẳng vào cánh tay, hai bàn chân cũng mềm nhũn, quệt xuống đất như thể không còn xương cốt .
Lại Dược Nhi vừa nhìn qua đã biết đó chính là Cốc Tú Phu, người trong bổn trại Thiên Tường, võ công cũng không tệ. Chín năm trước gã vì bị thương nên chạy trốn đến Thiên Tường rồi được Lại Dược Nhi ra tay cứu giúp. Xem ra Cốc Tú Phu cũng chỉ bị những cực hình kia ép buộc nên lúc nhìn thấy Lại Dược Nhi lập tức nước mắt giàn giụa mà khóc rằng: “Cha, con…con xin lỗi…”. Lại Dược Nhi bước tới ôm lấy Côc Tú Phu, vỗ vào vai phải của hắn an ủi: “Ngươi không có lỗi, nói ra cũng không sao, là ta đã làm liên luỵ đến ngươi”
Nói xong, y đỡ Cốc Tú Phu mình đầy thương tích giao cho Đường Quả. Lúc đó, nộ hoả trong mắt y như những bông hoa đỏ rực cháy trong rừng rậm, nhìn Quỷ Y Gia Cát Bán Lí đầy căm giận: “Ngươi nhân lúc ta không có mặt, yểm sát bổn trại Thiển Tường, thật uổng công ta và ngươi tề danh thiên hạ !”
Quỷ Y cười, nói: “Ta cứ tưởng ngươi có nhà nên mới đến Thiên Tường đột kích, ai dè đụng phải mấy tên Lý Bố Y, Cát Mộc, Phi Vũ, Diệp Mộng Sắc, Văn Sao Công, Văn Sao Bà, Trương Hán Tử, Thiệu A Phụng , hại ta phải hao binh tổn tướng.”
Lý Bố Y và những người khác đang dưỡng thương ở Thiên Tường, những người như Văn Sao Công là những cao thủ hàng đầu của Thiên Tường, xem ra lần công kích này của Quỷ Y có lẽ cũng không có kết quả tốt.
Quả nhiên gã nói tiếp: “Ta phái tám mươi chín tên đồ nhi đi trước, những tên đã chết, bị bắt hoặc phản bội có tám mươi mốt tên, chỉ bắt được tên nhãi ranh chết tiệt này về, cũng may tìm được hướng đi của ngươi.”
Gã tỏ vẻ khá tiếc nuối và nói: “Trên người ta có chút tà khí nên sợ ám sát ngươi không thành công, Vị Mẫn quả phụ Ngọc Phù Dung này lên đây cầu y, ta tính lợi dụng ả để giết ngươi, dù giết không xong, ngươi hay lo chuyện bao đồng, ngươi ắt tự tìm đến sơn trang, ta cũng đỡ phải xuống núi tìm ngươi.”
Lại Dược Nhi lạnh lùng nói: “Ngươi tìm ta làm gì?”
Quỷ Y đáp: “Công tử gia của cung chủ bị bệnh, muốn tìm ngươi xem thử ”
Lại Dược Nhi cười nhạt: “Ngươi không chữa được sao? ”
Sắc mặt Quỷ Y thoáng chút bối rối, nhưng gã đáp ngay: “Bệnh này không dễ trị, phải hợp lực của ta và ngươi may ra mới trị được”
Lại Dược Nhi nói: “Ngươi không trị được, sợ cung chủ trách tội nên tìm ta chịu tội thay có phải không?”
Quỷ Y nói: “Điều này không phải, mà là phó quan chủ nhiều năm nay vẫn khâm phục tài năng của Lại huynh, luôn tỏ ra tôn sùng huynh trước mặt cung chủ đó vậy”
Lại Dược Nhi hừ một tiếc lạnh nhạt: “Cứu Ca Thư Thiên là một lỗi lầm lớn nhất trong đời ta”
Y nói: “Ngày trước “Câu lậu tam yêu” đột nhập vào bổn trại Thiên Tường, nhất định bắt ta phải đi Thiên Dục cung một chuyến, ngươi biết kết quả thế nào không?”
Quỷ Y cười đáp: “Nghe có vẻ cũng giống tên bọn chúng: Hằng Xung, Tự Đàng, Đào Tẩu ! ” (“Câu lậu tam yêu”: Hằng Xung, Tịch Tráng, Đào Tảo ép Lại Dược Nhi cứu sống con trai của cung chủ Thiên Dục cung, sau bị đánh cho chạy tán loạn, xem chi tiết tại phần hai “Thiên uy” trong truyện “Bố y thần tướng” )
Lại Dược Nhi nói: “Có vẻ trong Thiên Dục cung, ngươi và ba tên tam yêu Câu Lậu không cùng bè phái, đúng không?”.
Trong một tổ chức lớn, bất kể là tính chất như thế nào đều khó tránh khỏi việc phân bè phân cánh, minh tranh ám đấu. Trong một trọng trấn hàng đầu của hắc đạo như Thiên Dục cung thì càng không thể có ngoại lệ.
Quỷ Y cười đáp: “Đương nhiên rồi, trong Thiên Dục cung, ta là ‘Ngải hệ’, bọn chúng là ‘Ca thư môn’, đây hoàn toàn là hai việc khác nhau”
Lại Dược Nhi lạnh nhạt: “Ngươi cũng không cần mừng quá sớm đâu ”
Quỷ Y nói: “ủa?” rồi gã quay đầu lại, lúc này chúng nhân mới nhìn rõ khuôn mặt kẻ này. Khuông mặt gã cũng không có gì đặc biệt, thứ khiến người ta chú ý nhất là những vết nhăn trên mặt, trán và hai bên gò má, giống như một đống y phục nhăn nheo góp lại trên mặt. Khi hắn cười hiện rõ vẻ tà tướng, hệt như trong bụng hắn chỉ toàn dã tâm gian ác.
Trong đầu hắn cũng chỉ toàn những kế hoạch hại người.
Lại Dược Nhi nói: “Ngươi cũng giống bọn chúng thôi, không thể ép ta đến Thiên Dục cung được đâu.”
Quỷ Y khẽ nhướn một bên lông mày, cười ha ha nói: “Câu này nếu lúc đầu gặp ta ngươi nói, hoạ chăng ta còn tin, nhưng bây giờ thì….”.
Lại Dược Nhi nói: “Bây giờ vẫn vậy. ‘Vô tâm độc’ ngươi rắc trên mình Cốc Tú Phu đã bị ta phá giải rồi, ngươi xem ta có giống người bị trúng độc không?” . Quỷ Y ngẩn ra một lúc mới nói: “Ngươi…làm sao ngươi nhìn ra được? Thậm…thậm chí đến tên kia cũng không biết đã bị ta hạ độc cơ mà!”. Lại Dược Nhi nói: “Vô tâm phấn” vô sắc vô vị, ta tự nhiên cũng ngửi không thấy, nhìn không ra. Có điều ta cũng ngập chìm trong đống thảo dược bao nhiêu năm như vậy, coi như có thể “cảm giác” được. ”
Quỷ Y cười lạnh: “Ngươi không đi thì cũng được thôi, song trước tiên thay ta chữ trị ba người.”
Lại Dược Nhi hơi ngây ra, đột nhiên cười lớn.
Trong tiếng cười của y thấy thanh bào trên người Qủy Y rung lên, tựa như đợt mưa dày rơi trên mặt nước gợn lên nãưng đợt sóng vậy.
Cả khuôn mặt đầy nếp nhăn của Quỷ Y cũng chuyển sang sắc đỏ thẫm.
Đợi Lại Dược Nhi cười xong, một lúc sau Quỷ y mới nói: “Tam thanh tiếu đoạn trường, quả nhiên lợi hại.”
Lại Dược Nhi thản nhiên: “Bất quá cũng không khiến các hạ đoạn trường, thậm chí đến một ngọn tóc cũng không hề hấn.”
Quỷ Y “ô” một tiếng, rồi lại thốt lên một tiếng, lấy tay vuốt vuốt râu dưới cằm, nói: “Lợi hại là ở nội lực của “tam thanh tiếu đoạn trường”, ngươi đứng trước mọi người cười, duy chỉ có ta cảm nhận thấy .”
Lại Dược Nhi khẽ cười, không đáp.
Quỷ Y nói: “Đáng tiếc ngươi cười thì vẫn chỉ là cười, nếu ngươi không đi Thiên Dục cung, thì phải thay ta chữa trị cho ba tên này.”
Lại Dược Nhi hỏi lại: “Tại sao ta phải thay ngươi chữa trị cho bọn chúng ?”
Quỷ Y cười, vừa như người vừa giống quỷ, hắn nói: “Vì không phải ngươi chữa trị hộ ta, mà chính là thay bản thân ngươi chữa trị.”
Hắn vỗ tay, lập tức có bốn đại hán áp giải ra ba người thần sắc đờ đẫn, không biết còn sống hay đã chết đi ra. Phó Vãn Phi và Đường Quả thoáng nhìn đã nhận ra bốn đại hán đó chính là: “Đồng Thành Tứ Tiễn Thủ”, còn ba người đang bị bắt giữ kia, quần áo rách rưới, là nông công thương đóng giả thì bọn chúng không hề nhận ra.
Lại Dược Nhi lại chú ý tới ba người “không biết sống chết” kia, chăm chú nhìn một lúc sau rồi mới nói: “Ta không biết họ.”
Quỷ Y Gia Cát Bán Lí nói: “Ta biết ngươi không quen chúng. Chúng là những tên ta bắt được trên đường công đánh Thiên Tường và đã thử trên người chúng những thủ đoạn mới nhất của ta khiến bọn chúng đã mắc phải những chứng bệnh kỳ lạ và phức tạp. Nếu như ngươi chữa được thì không cần phải đi Thiên Dục cung nữa.”
Những sợi tóc trắng của Lại Dược Nhi khẽ bay bay trong gió: “Ngươi muốn thử ta?”
Những nếp nhăn trên mặt Quỷ Y xếp lại với nhau, hắn cười vừa hảo vừa hoạt : “Thử ngươi thì ta đâu dám, chỉ vì chúng ta đều có chút danh tiếng nên muốn tăng thêm hiểu biết thôi… Huống hồ, cha của Yên nữ hiệp vẫn còn ở chỗ ta, ngươi muốn cứu lão, thì hãy chữa trị trước cho ba tên này đi.”
Lại Dược Nhi thoáng chút suy nghĩ rồi nói: “Được, ta sẽ xem thử.”
Y nói dứt câu, gió trên bức tường thành bỗng thổi gấp, ngoại trừ những đám mây tàn đỏ như thổ huyết trên bầu trời phía tây thì tất cả trời đất đều nhuốm một sắc u ám.
Quỷ Y giơ tay, lập tức bốn tên quỷ tử thắp bốn ngọn đèn Khổng Minh, ánh nến lạnh lẽo khiến sắc mặt người như cũng lạnh lẽo theo, những sợi tóc trên đầu Lại Dược Nhi càng thêm trắng như sương.
Lại Dược Nhi cẩn thận xem bệnh cho người thứ nhất, người này sắc mặt tím đỏ, mặt phình to, gầy còm ốm yếu, dưới da ẩn thấu sắc tím bầm, hai mắt nhắm chặt, toàn thân run rấy.
Lập tức Lại Dược Nhi lấy ngón tay day xoa trên các huyệt đạo một lượt, nhưng người này toàn thân vẫn run rẩy, đến mắt cũng không mở ra được .
Quỷ Y cười, những nếp nhăn xếp trên mặt y cuộn lên như sóng biển: “Ngươi có chẩn đoán ra hắn mắc phải chứng gì không?”. Lại Dược Nhi nói: “Hắn không có bệnh.”
Quỷ Y “ồ” lên một tiếng, nói: “Trông hắn có vẻ không bệnh ư?”. Lại Dược Nhi đáp: “Ta đã ấn vào các huyệt vị của hắn, thủ thái dương bàng quang của anh ta đã bị chặn, chỉ có thể xuất phát từ nội tỳ”. Vừa nói, y vừa lấy tay vén mí mắt người bệnh lên, chỉ vào bên trái phía trong của nhãn bì và phía trên của lông mày: “Ngươi đã hạ châm vào đây, châm sâu vào sáu phân trên huyệt Toán Trúc, lấy thân kim niệp chuyển vào huyệt Tỉnh Minh, hai huyệt này không được châm sâu quá bốn phân, cũng không được niệp chuyển thân kim. Ngươi dùng cả hai cách trên, đồng nghĩa với đã cắt đứt sự lưu chuyển của Đốc mạch giao hội với đỉnh.”
Quỷ Y thấy Lại Dược Nhi trong giây khắc đã chẩn đoán ra chứng bệnh và nguồn bệnh, lại có thể đoán ra được thủ pháp huyết châm thương huyết, khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
Nói xong Lại Dược Nhi bèn lấy ra một cây kim châm, khẽ hơ vào ngọn lửa trong đèn lồng, sau đó nhanh chóng thủ huyệt vào “Thừa vị” dưới mắt, “đồng tử” bên mắt và “Tơ trúc không” trên lông mày, không lâu sau người bệnh đã hết run rẩy, nhãn tịnh tự minh.
Quỷ Y thấy vậy khẽ nói: “Được, ngươi hãy xem tiếp người thứ hai.”
Người thứ hai này liễn sắc xanh xao, đã xuất khí nhiều, nhân khí ít.
Lại Dược Nhi quan sát một hồi, mở nhãn bì, nghe nhịp tim, kiểm tra mồ hôi và nước miếng của bệnh nhân rồi đột nhiên trầm tư một hồi.
Trong lúc ấy, òêu thấy tóc y bạc phơ, trắng xoá.
Quỷ Y thấy vậy, có vẻ rất vui mừng nói: “Thân thể người này cũng không có gì bất thoả, chỉ là không hô hấp được, phế hầu cũng không có bệnh hoạn gì, chỉ là không thể hít không khí vào, ngươi cứ nghĩ đi, chỉ e hắn đã tắt thở rồi, ngươi có nghĩ ra cách trị liệu cũng vô ích. ”
Lại Dược Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, những sợi tóc bạc rủ xuống mặt.
Nhưng hai mắt y phát sáng, nhãn thần long lanh.
Tay y khẽ niết hàm dưới người bệnh, bệnh nhân liền mở miệng, y khẽ ngửi khí hơi phát ra từ hơi thở yếu ớt của bệnh nhân, rồi quay đầu lại nói với Quỷ Y: “Ngươi thật bỉ ổi.”
Đoạn y gõ vào các huyệt “Nghênh hương”, “Thuỷ câu”, “Tố đột”, một viên châu tử ô hắc đới xích từ mũi bệnh nhân lăn ra, rơi xuống tay Lại Dược Nhi. Lại Dược Nhi nhìn viên châu tử trên tay, tức giận nói: “ngươi dùng “tứ xích”, ‘chỉ tức thảo’, ‘tân lạt tử’, ‘ưu ngạc thảo’ luyện thành viên đơn này, phong vào trong mũi anh ta, đương nhiên chỉ có thể thở ra mà khó hít vào. Chẳng trách ta không kiểm được độc,cũng không chẩn ra bệnh, hoá ra anh ta vô bệnh vô hoạn, không trúng độc mà chỉ bị dược vật phong kín hơi thở.
Quỷ Y cười lạnh lùng: “Được lắm! Ta thủ châm ở những chỗ kín, ngươi cũng tìm ra; ta dùng dược vật phong chế trong người, ngươi cũng tìm ra được căn nguyên; vậy bây giờ ngươi hãy xem tiếp người thứ ba, nếu có bản lĩnh thì hãy tìm ra hắn bị chứng bệnh gì, hoặc phong chế ở đâu! Người thứ ba khí sắc hồng hào, nhìn như thể không có bệnh, nhưng ánh mắt có màu đỏ và toàn thân đã sớm bị tê liệt. ”
Không ngờ Lại Dược Nhi không hề xem bệnh, chỉ bắt mạch xong rồi nói: “Trường vị người này đã vỡ, không có thuốc gì chữa được nữa.”
Ngươi bệnh này nghe vậy, kinh sợ, liền chỉ Quỷ Y mà nói: “Ông ta…ông ta nói là…thật ư?”
Quỷ Y tức giận quát: “Thật thì sao?”
Người này khẩu quang liền tán phát, đỏ như sinh anh: “Ngươi nói ba người chúng ta giả bị bệnh, để làm khó người họ Lại kia…ngươi đã lần lượt dùng kim châm, viên đơn khiến A Vĩ, A Long đều mất đi tri giác… ta không muốn, ngươi nói, sẽ không dùng thủ đoạn với ta…” Quỷ Y cười lạnh lung: “Ta chỉ bảo ngươi ăn no nê xong thì nhảy từ trên cao xuống thôi mà”
Lại Dược Nhi than thở nói: “chính vì vậy mà trường vị của anh ta bị vỡ, chẩn trị quá muộn, khó mà cứu được”. Người bệnh kia phẫn nộ quát lên: “Ngươi…ngươi thật là độc ác, hại…hại tính mệnh… ta”, đoạn lao người về phía trước như một con sói, muốn giết Quỷ Y, nhưng xông đến nửa đoạn thì máu ói ra không ngừng, ngã nhào phía trước, máu chảy lênh láng.
Lại Dược Nhi nhổ một sợi tóc, nói: “Đây là kết cục bán mạng cho ngươi đấy phải không?”
Quỷ Y không đáp, chỉ nói: “Nguồn bệnh của ba người kia đều đã bị ngươi phát hiện. Tuy nhiên, ngươi có thể đi, nhưng sẽ không giao Các lão đầu cho ngươi”
Lại Dược Nhi tức giận quát lớn: “Gia Cát Bán Lí, ngươi không giữ lời ư?” Quỷ Y ra vẻ từ tốn nói: “Lại thần y, ngươi đừng vội tức giận, là ngươi không giữ lời trước, không thể trách ta được ”
Đường Quả không nhịn được vội cướp lời: “Cha ta không giữ lời khi nào?”
Quỷ y nói: “Ngươi đã từng nói sẽ không chữa trị cho người có võ công nữa đúng không?”. Lại Dược Nhi đáp: “Ta nói sẽ không chữa trị cho người trong võ lâm nữa”, “Trừ phi ta nợ tình người đó”, y bổ sung thêm.
Đường Quả quát lớn: “Cha ta không nợ nần gì ngươi cả.”
Những vết nhăn nheo trên mặt Quỷ Y lại cuộn lên như sóng: “Hắn không nợ ta, nhưng những gì hắn đã nói lại không giữ lời thì tại sao ta lại phải giữ lời chứ.”
Lại Dược Nhi nói: “Từ trước đến nay, ta đã nói nhất định sẽ giữ lời.”
Quỷ Y nói: “Đáng tiếc là lần này lại không như vậy.”
Hắn nói tiếp: “Lúc nãy ngươi đã cứu hai người, hai người đó vốn không phải những người dân bình thường, mà là người trong võ lâm, một người là Thiên Dục cung Thanh Long đảng Hương chủ ‘Tây Côn Luân Nhất Kiếm’Hoàng Dịch Triển và thập cửu đệ kết nghĩa của ta ‘Bắc Đinh Đơn Câu’ Liêu Tân Văn.”
Hắn cười, những nếp nhăn chồng lên nhau, ngoằn ngoèo: “Ngươi đã huỷ ước, thì không thể mang Các lão đầu về được.”
Yên Dạ Lai cũng thay đổi khí sắc, giận giữ quát: “Ngươi nói ba người này bắt được trên đường đến Thiên Tường, bây giờ lại nói chúng biết võ công, nay lại là những nhân vật nổi tiếng trong võ lâm, ngươi nói lời không giữ lời.”
Quỷ Y nheo mắt, cười lạnh nói: “Thứ nhất, từ trước đến nay Gia Cát Bán Lí ta nói lời không bao giờ giữ lời, không giống như Lại đại hiệp lúc nào cũng khoe khoang là nhất ngôn cửu đỉnh” . “Thứ hai”, da hắn cười nhưng cơ thịt không cười: “Lúc nãy ta nói ba người họ là trên đường bắt được, nhưng không có nói là có võ công hay không, không tính là không giữ lời, là các ngươi nghe không rõ đó thôi”, “Thứ ba”, hắn bắt đầu nói đến vấn đề chính: “Nếu như Lại thần y nhất định muốn cứu Các lão đầu cũng không phải là không thể, chỉ cẩn uống ba chén rượu của ta la được” Lại Dươc Nhi hỏi: “Ba chén rượu ?”
Quỷ Y cười nói: “Ba chén rượu ta tự chế, trong rượu đương nhiên có độc, ngươi uống được thì uống. Trước khi uống ngươi có thể dùng bất cứ loại thuốc nào ngươi cho rằng có thể giải độc, tất nhiên, độc trong ba chén rược đó sẽ không khiến ngươi mục rữa da thịt, nó chỉ gây ra ba triệu chứng trong cơ thể ngươi mà thôi. Tuy nhiên, một khi chất độc đã phát tán thì không thể rút lại được nữa, nếu ngươi không dám uống thì hãy nhận thua đi, ta không thể giao Các lão đầu cho ngươi được.”
Lại Dược Nhi nói: “Đưa ta xem ba chén rượu trước.”
Yên Dạ Lai sợ hãi nói: “Lại thần y, ngài đừng uống, ngài không phải uống.”
Phó Vãn Phi cũng biến sắc, y nói: “Không uống được đâu.”
Lại Dược Nhi nói: “Ta xem trước, chứ có bảo là uống luôn đâu…nếu không uống được, ta đương nhiên không uống.”
Đường Quả lớn giọng nói: “Nếu cha nhất định phải uống thì hãy để cho chúng tôi mỗi người một chén.”. Nó toan cùng với Phó vãn Phi mỗi người uống một ly, để giảm bớt độc lực cho Lại Dược Nhi.
Quỷ Y cười đắc chí: “Hai chén rượu của ta, e hai tiểu bằng hữu này mới cầm cốc lên thì đã tắt thở rồi, không còn được hào hùng thế này nữa đâu.”