“Di? Phu nhân, như thế nào lại mặc áo ngủ của thiếu gia xuống dưới ?” Vú Từng vừa vặn đi tới hứng thú hỏi. “Con … Cái kia …áo ngủ của con tối qua bị … hỏng rồi…” Cô nhất thời còn không có ý thức được lời nói của mình .
Tần Nhiên cùng Vú Từng thật sự không nín được, phun ra một tràng cười lớn , Duy Nhất mới nhớ tới lời nói của chính mình , hận không thể khâu miệng lại .
“Tủ quần áo trong phòng phu nhân có quần áo , đã sớm chuẩn bị tốt rồi , tất cả đều vừa với người phu nhân , bất quá ăn sáng trước rồi đi thay quần áo sau .”
Vú Từng sữa cùng trứng gà đặt trước mặt Duy Nhất .
“Mỗi ngày một quả trứng gà ,một ly sữa là không thể thiếu , sau đó uống bát thuốc này .” Vú Từng đặt một bát thuốc đông y đen tuyền bên cạnh .
“Đây là thuốc gì ? “ Duy Nhất thấy một mùi nồng nồng buồn nôn .
“Phu nhân, là thuốc giúp người cùng thiếu gia sớm một chút sinh tiểu thiếu gia.” Vú Từng cười đến thực sáng lạng , đối diện là Tần Nhiên cười thực khoa chương.
Duy Nhất mặt thoáng chốc đỏ bừng, vùi đầu vào ăn ,ánh mắt lườm Tần Nhiên đang tươi cười .
Chờ cô ăn xong , Tần Nhiên nhơ có ma thuật mang ra trước mắt cô một con gấu nhồi bông rất xinh , “Phu nhân, ngày hôm qua là sinh nhật của cô, đây là quà sinh nhật của cô , chúc cô sinh nhật thật vui vẻ “
Kỳ thật hắn biết, hắn tặng quà sinh nhật cho cô là không thích hợp , cô là phu nhân, hắn chỉ là bảo tiêu kiêm trợ lý của thiếu gia mà thôi, thân phận khác biệt , nhưng là mỗi lần khi hắn thấy cô ôm chặt con gấu bông nhỏ như chỗ dựa duy nhất , hắn lại thấy vô cùng đau lòng.
Con gấu nhỏ này nhất định liên quan đến quá khứ của cô , nhưng là, nó đã rất cũ, lại rất bẩn , cho nên, ngày hôm qua đi qua của hàng đồ chơi, hắn 1m85 , cao to cư nhiên ma xui quỷ khiến đi mua cái gọi là quà sinh nhật , điều mà trước nay chưa từng có .
Duy Nhất đôi mắt đột nhiên đỏ lên , không nói gì chỉ hướng Tần Nhiên cùng con gấu trên tay , vòng tay ôm lấy .
Tần Nhiên nháy mắt liền ngây dại, cô vừa gội đầu nên toát ra mùi hương thoang thoảng , chiếc áo rộng thùng thình dán chặt vào người hắn , ngực hắn không ngừng đâp thình thịch . A ! Với một nam nhân bình thường như hắn , đây đúng là một thử thách không nhỏ nha !
“Tần đại ca! Tôi có thể gọi anh là Tần đại ca không ? Thật sự rất cảm động, đây làlần đầu tiên từ khi sinh ra tôi mới được nhận quà từ người khác !” Duy Nhất liền lau nước mắt còn đang đọng ở khóe mắt , cảm động nói .
Tần nhiên cánh tay cứng ngắcy, cũng không có nói gì, hắn không biết nên nói cái gì, chính là vỗ nhẹ lưng của cô , hy vọng an ủi được cô .
Không có ai thấy , ở cửa một nam nhân xuất hiện từ bao giờ , nhìn chằm chằm Duy Nhất mặc áo ngủ rộng thùng thình trên người ôm người đàn ông kia , rồi sau đó lại lặng lặng quay đi …