Thâm Tình Đến Bạc Đầu

Chương 8: Có thật lòng hay không, em tự mình cảm nhận đi

Trước Sau

break

Giọng Bạch Thần Khôn vang lên, pha lẫn sự trêu chọc khiến Giao Nhi vừa bực vừa tức.

 

Cô hít một hơi thật sâu, bước đến gần bàn, hai tay chống mạnh lên mặt bàn lạnh băng, ánh mắt sắc bén như muốn đối đầu với hắn.

 

"Con nói cho chú biết, con còn chưa hết giận chú đâu!"

 

Bạch Thần Khôn nhướng mày, ngả người về phía sau, đôi mắt hẹp dài lóe lên sự thích thú.

 

"Vậy... em định sẽ làm gì tôi đây?"

 

Không đợi Giao Nhi trả lời, hắn với tay cầm lấy chai rượu trên bàn, rót đầy hai ly. Động tác chậm rãi nhưng đầy khí chất lười biếng đặc trưng của hắn.

 

Rượu được rót ra hai ly thủy tinh trong veo, chất lỏng óng ánh sóng sánh dưới ánh đèn vàng.

 

Hắn đặt một ly trước mặt cô, mỉm cười đầy ẩn ý: "Giận thì cứ giận, nhưng luật thì vẫn phải làm theo luật. Đã đến địa bàn của tôi, không cạn đủ ba ly thì đừng hòng bước ra khỏi cửa."

 

Giao Nhi trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy không cách nào thực sự tức giận được.

 

Hắn và Tống Viễn đều là những người đã cùng chăm sóc, bảo vệ cô suốt những năm qua. Nhưng cách hai người đối xử với cô lại hoàn toàn khác biệt.

 

Tống Viễn luôn dạy cô cách trở nên mạnh mẽ, lý trí, và giữ vững giới hạn của bản thân. Hắn nghiêm khắc, cẩn thận từng chút, tuyệt đối không bao giờ để cô động đến những thứ như rượu hay bất cứ thứ gì hắn cho là không thích hợp.

 

Nhưng Bạch Thần Khôn thì ngược lại, hắn không ép cô phải đi theo con đường thẳng tắp, mà dạy cô cách đối đầu với mọi thứ không sợ hãi, không chùn bước. Đôi khi, hắn thậm chí còn lén tạo cho cô những khoảnh khắc giải tỏa tự do, như chính lúc này.

 

"Chú đừng tưởng con không dám uống!" Giao Nhi nói cứng, tay với lấy ly rượu.

 

Nhưng khi đưa đến miệng, cô lại khựng lại một chút, ánh mắt liếc về phía Bạch Thần Khôn như để dò xét.

 

Hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp đầy mê hoặc vang lên trong không gian. "Đừng nhìn tôi như thế. Nếu như không sợ bị Tống Viễn mắng thì cứ việc uống đi."

 

Nghe Bạch Thần Khôn nhắc đến Tống Viễn, Giao Nhi bất chợt sởn hết da đầu. Chú ấy cưng chiều cô là thật, nhưng nghiêm khắc cũng là thật. Chuyện này mà đồn đến tai Tống Viễn chắc cô xong mất.

 

Thế nhưng đã lỡ khiêu chiến với Bạch Thần Khôn, cô đâu thể nào để mất hết thể diện như thế được. Giao Nhi phồng má, nắm chắc ly rượu trong tay, giọng hùng hổ: "Con mà sợ chú ấy chắc?"

 

Nói rồi, Giao Nhi nhấp một ngụm nhỏ. Vị cay nồng lập tức xộc vào cổ họng khiến cô ho khẽ. Bạch Thần Khôn nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười trên môi càng thêm sâu đậm.

 

"Nhóc con, đã theo tôi bao nhiêu năm, vậy mà vẫn không khá thêm được miếng nào. Uống rượu mà còn vụng về như thế, chẳng lẽ suốt bao năm qua, Tống Viễn bảo bọc em kỹ đến mức này sao?"

 

"Chú nói đủ chưa?" Cô đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ánh mắt đầy vẻ bực bội: "Con đến đây không phải để bị chú chế giễu đâu."

 

Bạch Thần Khôn chống tay lên cằm, nhìn cô với ánh mắt đầy ý vị sâu xa. "Thế Giao Nhi muốn gì nào? Nói đi, chú đây nghe."

 

Giao Nhi: "Phụ nữ..."

 

Bạch Thần Khôn làm bộ sửng sốt, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: "Cháu gái à, phụ nữ đẹp đã hiếm rồi, em lại còn muốn dành mất của ông đây sao?"

 

Giao Nhi lườm hắn một cái, trong lòng thầm mắng tài nghệ xuyên tạc của hắn đúng là đỉnh cao. Cô chẳng buồn trả lời, chỉ tiếp tục lục lọi quanh phòng với vẻ mặt đầy nghi ngờ.

 

Bạch Thần Khôn dù không nghe thấy cô nói gì, vẫn dễ dàng đọc được những ác cảm qua ánh mắt hằn học của cô. Hắn khẽ cười, thong thả rút ra một điếu xì gà, bật lửa châm rồi dựa người ra ghế, dáng vẻ nhàn nhã đến cực điểm.

 

"Em muốn tìm gì?"

 

Hắn hỏi, giọng điệu mang theo chút ý cười, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô như đang thưởng thức một màn kịch thú vị. Cô gái nhỏ trước mặt hắn, bộ dáng lại giống hệt một bà vợ lớn đang lục tung phòng làm việc của chồng để tìm kiếm dấu vết của "kẻ thứ ba".

 

Giao Nhi ngẩng lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc:

 

"Con tìm xem thử nơi đây có lưu lại dấu vết của phụ nữ hay không."

 

Nghe vậy, Bạch Thần Khôn không nhịn được mà phì cười thành tiếng. Hắn khom người, chống hai tay lên đôi chân vững chãi, ánh mắt thích thú nhìn cô: "Em quản tôi cũng chặt quá rồi đấy."

 

Cô bĩu môi, thản nhiên đáp lại: "Con chỉ đang lo cho sức khỏe của chú khi về già thôi."

 

Hắn nhướng mày, môi khẽ nhếch lên thành một đường cong quyến rũ. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đôi mắt lơ đãng dừng lại ở dưới bàn, nhưng giọng nói của hắn lại mang theo chút uy quyền không cho phép từ chối:

 

"Lại đây ngồi." Lời này chính xác là một mệnh lệnh.

 

Giao Nhi do dự một lúc, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua khiến cô không khỏi rùng mình. Cô chậm rãi bước lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không bị áp lực bởi khí thế mạnh mẽ toát ra từ hắn.

 

"Em thật sự nghĩ tôi để phụ nữ khác vào đây sao?" Bạch Thần Khôn nghiêng đầu, giọng nói vừa dịu dàng vừa mang theo ý trêu chọc, giây sau búng nhẹ lên mũi Giao Nhi, trách móc:

 

"Ghen thì cũng phải có cơ sở chứ."

 

Giao Nhi dẩu môi, bàn tay nhỏ nhắn vô thức xoa xoa mũi mình, giọng nói có phần tủi thân nhưng không giấu nổi vẻ trách móc: "Chú hãy cứ thử được bao bọc bởi một người trong suốt nhiều năm đi, rồi đột nhiên có một ngày bị một người khác chiếm mất, đến lúc đó để xem chú có bình tĩnh được như con hay không?"

 

Bạch Thần Khôn hơi sững người, nụ cười vốn đang nhàn nhạt bên môi chợt dừng lại. Hắn nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình, đôi mắt sắc bén giờ đây thấp thoáng chút bất ngờ, nhưng không hề mất đi sự trầm tĩnh vốn có.

 

Hắn đáp lời cô, giọng trầm thấp như một lời thì thầm: "Từ trước đến nay, em là người duy nhất được tôi bao bọc che chở. Vậy nên, đừng suy nghĩ nhiều."

 

Giao Nhi không dễ bị những lời nói hoa mỹ làm mủi lòng. Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm: "Nói thì hay lắm, nhưng làm sao con biết được nó có phải là lời thật lòng hay không?"

 

Bạch Thần Khôn khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại mang theo một sức hút khó mà cưỡng lại. 

 

Hắn vòng một tay cầm điếu xì gà ra phía sau cô, tay còn lại nâng lên ly rượu. Giọng hắn vẫn trầm ấm, nhưng đã pha thêm chút khiêu khích: 

 

"Có thật lòng hay không, em tự mình cảm nhận đi."

 

Bầu không khí còn vương vấn sự ám muội thì...

 

Đúng lúc này, bên ngoài cửa bất chợt truyền đến một tiếng bước chân gấp gáp, giây sau cánh cửa tự động mở ra.

 

Bạch Tam khẩn trương bước vào.

 

"Chuyện gì?" Bạch Thần Khôn tạm thời gác lại mọi sự chú ý dành cho Giao Nhi, quay đầu nhìn Bạch Tam đang đứng căng thẳng. 

 

Bạch Tam nhanh chóng trình báo: "Ở sảnh VIP xảy ra chuyện lớn rồi. Bạch gia, e là anh phải xuống dưới đó một chuyến.

 

Bạch Thần Khôn không vội trả lời, chỉ thong thả nâng điếu xì gà lên rít một hơi, đôi mắt sâu kín nhìn Bạch Tam xuyên qua làn khói, như đang thầm đánh giá mức độ quan trọng của vấn đề. 

 

Nếu là những rắc rối thông thường ở sòng bạc thì xưa nay Bạch Tam đều xử lý gọn ghẽ. Nhưng hôm nay, việc Bạch Tam cần hắn phải đích thân ra mặt, cũng đủ để thấy tình hình lần này không hề đơn giản. 

 

Bạch Thần Khôn yên lặng hồi lâu, giây sau dụi tàn thuốc xuống gạt tàn, động tác thong thả nhưng toát ra một loại uy quyền khiến người khác không dám phản kháng, sau đó hắn ra lệnh: "Trích xuất camera."

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc