Giao Nhi ngồi lặng bên cạnh, ánh mắt đầy tò mò xen lẫn lo lắng. Nhưng cô thừa hiểu, một khi Bạch Thần Khôn đã nghiêm túc, cô tốt nhất là không nên xen vào.
Không khí trong phòng kiểm soát trở nên căng thẳng hơn khi đội ngũ nhân viên kỹ thuật nhanh chóng trích xuất dữ liệu từ hệ thống camera. Chỉ trong vài phút, trước mặt họ đã hiện ra một loạt các màn hình hiển thị tình hình tại từng sảnh VIP.
Hầu hết các sảnh đều diễn ra một cách bình thường, khách hàng đang trò chuyện, uống rượu hoặc tập trung vào những canh bạc lớn nhỏ. Thế nhưng, chỉ duy nhất có một sảnh là đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn, đó là sảnh số 5.
Bên trong, không khí khác hẳn với vẻ náo nhiệt thường thấy. Một nhóm người mặc đồ đen, rõ ràng không phải khách quen, đang đứng quanh một bàn lớn. Trên bàn không có dấu hiệu của bài bạc, mà thay vào đó là những tờ giấy cùng thiết bị lạ mắt.
Ở giữa là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài quyền uy đang ngồi, gương mặt lạnh lùng như đá, toát lên sự nguy hiểm.
"Người này là ai?" Giao Nhi không nhịn được tò mò, cất tiếng hỏi. Nhưng ngay sau đó, cô vội nín lặng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Bạch Thần Khôn lia qua mình.
Hắn không trả lời câu hỏi của cô ngay lập tức, mà chỉ nhíu mày, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào màn hình. Hắn khoanh tay, giọng trầm ổn nhưng ẩn chứa uy lực:
"Zoom sát vào người đàn ông đó. Kiểm tra hồ sơ tất cả những ai đã ra vào sảnh này hôm nay."
Bạch Tam lập tức hành động, hình ảnh trên màn hình càng lúc càng rõ nét. Những ngón tay của Bạch Thần Khôn gõ nhịp đều đặn lên mặt bàn, như thể đang cân nhắc từng khả năng sẽ có thể xảy ra.
Vài phút sau, một trong những nhân viên kiểm soát ngẩng đầu khai báo: "Bạch gia, hắn là Vương Hạo Long, một ông trùm tài chính lớn ở phương Bắc, từng bị nghi ngờ liên quan đến buôn lậu và rửa tiền, nhưng chưa lần nào bị bắt quả tang. Theo lịch sử, hắn chưa từng đến đây trước đây, đây là lần đầu tiên."
Bạch Thần Khôn nghe vậy, nở một nụ cười nhàn nhạt nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén đến lạnh người.
Bỗng, người con gái bên cạnh hắn chợt lẩm bẩm gì đó. Bạch Thần Khôn bình thản nhìn qua, sau đó khẽ nhướng mày: "Giao Nhi, chuyện gì vậy?"
Hắn ngay phút chốc nheo mắt lại khi thấy Giao Nhi đang dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn vào kẻ đang được zoom trên màn hình.
Giao Nhi cẩn trọng quan sát, hồi sau mới quay đầu nói ra điểm đáng ngờ: "Hình xăm của hắn lạ quá."
Lúc này, Bạch Thần Khôn quay đầu nhìn vào màn hình thêm một lần nữa, đúng là ở nơi cổ của hắn có một hình xăm. Bạch Thần Khôn chú tâm một hồi, rồi đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Bạch Tam cũng cùng lúc nhận ra, giây sau quay phắt lại: "Là ký hiệu của Bạch Liên."
Giao Nhi từ chối lên tiếng, chuyện này thì cô càng không thể xen vào.
Bạch Thần Khôn ngả người, vẫn giữ thái độ ung dung, nhưng lại mang theo sự uy nghi không thể lẫn vào đâu được: "Xem ra, lão già đấy đã chờ không nổi mà muốn trực tiếp ép tôi phải giao quyền lực cho đứa con trai phế vật đó rồi."
Bạch Liên, là một tổ chức ngầm đứng sau mọi hoạt động bất hợp pháp lớn ở khu vực phía Bắc, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vỏ bọc một tập đoàn tài chính. Người đứng đầu tổ chức này, chính là ông nội của Bạch Thần Khôn. Tuy nhiên, thực quyền từ lâu đã rơi vào tay cha của hắn. Hiện tại, tổ chức đang được điều hành bởi ông ta cùng nhóm thân tín, những kẻ trung thành tuyệt đối.
Bạch Thần Khôn... cũng chính là người của gia tộc Bạch, nhưng không có nghĩa là hắn cũng đồng ý với cách làm của họ.
Từ khi ông nội giao quyền lực lại cho cha hắn, mọi thứ đã đi lệch khỏi quỹ đạo. Hắn rời đi không phải vì không đủ sức, mà vì không muốn trở thành con cờ trong tay một đám máu lạnh đó.
Lúc này, Bạch Tam bước tới, giọng nói mang theo chút do dự: "Bạch gia, người này dám xuất hiện ở đây có lẽ không chỉ đơn giản là khiêu khích. Rất có thể hắn còn mang theo một nhiệm vụ khác từ phía Bạch Liên."
"Đương nhiên." Bạch Thần Khôn mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến không khí trong phòng lạnh thêm vài phần. "Bạch Liên chưa bao giờ làm việc mà không có mục đích. Nếu Vương Hạo Long đã đích thân đến đây, vậy thì rất có thể trò chơi lần này thú vị hơn tôi tưởng."
Hắn ngả người về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình. Sau một lúc trầm ngâm, hắn ra lệnh: "Bạch Tam, điều tra toàn bộ người đã tiếp xúc với hắn từ lúc hắn đặt chân vào đây. Đồng thời, tăng cường an ninh tại các sảnh VIP. Tôi muốn mọi nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm kiểm soát."
"Rõ!" Bạch Tam lập tức rời đi.
Giao Nhi ngồi bên cạnh, tay nắm chặt lại, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thần Khôn, cô biết mình không nên làm phiền hắn vào lúc này.
Bạch Thần Khôn bất chợt quay sang, ánh mắt dịu hơn một chút khi nhìn thấy người con gái bên cạnh. Hắn nói, giọng trầm thấp nhưng mang theo sự an ủi: "Em không cần lo. Đây là chuyện tôi đã đối mặt từ rất lâu rồi. Em chỉ cần ở đây, đừng rời khỏi phòng này cho đến khi tôi quay lại."
"Nhưng..." Giao Nhi định phản đối, nhưng hắn đã cắt ngang.
"Nghe lời tôi." Hắn nhấn mạnh, giọng nói mang theo uy quyền khiến cô không thể từ chối.
Cuối cùng, Giao Nhi chỉ có thể gật đầu.
Sau khi cánh cửa khép lại, Giao Nhi thả người nằm xuống sofa, cả cơ thể như rã rời sau một ngày dài đầy biến động. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn lên trần nhà, trong đầu vẫn xoay quanh những suy nghĩ về tình hình bên ngoài. Lo lắng thì có, nhưng sự mệt mỏi đã chiếm trọn tâm trí, khiến cô dần chìm vào trạng thái mơ màng.
Hơi ấm từ chiếc sofa ôm lấy cô, xoa dịu phần nào cảm giác bất an trong lòng. Dẫu sao, Giao Nhi cũng tin tưởng Bạch Thần Khôn. Người đàn ông ấy luôn có cách giải quyết mọi chuyện, bất kể tình huống có khó khăn đến mức nào.
...
Lúc tỉnh giấc đã là giữa đêm. Lúc này, Giao Nhi mới chợt nhận ra bản thân không còn nằm trên ghế sofa nữa, mà thay vào đó là một chiếc giường êm ái quen thuộc.
Mơ màng một lúc, tiếng lật mở giấy tờ trong đêm tối vang lên nhẹ nhàng đã thức tỉnh cô, cả căn phòng chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn vàng nơi cạnh giường ngủ.
Giao Nhi hơi ngẩng đầu qua, chỉ thấy, Tống Viễn hắn đã trở về từ lúc nào, trên tay là một sấp tài liệu. Cổ áo sơ mi mở rộng tùy ý, hắn thong thả dựa lưng vào thành giường, chiếc cà vạt lỏng lẻo như vừa được tháo ra tùy tiện.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng đường nét trên khuôn mặt hắn hiện lên rõ ràng, nam tính và trầm ổn đến mức khiến Giao Nhi không thể rời mắt.
Nhận thấy người con gái dưới giường rục rịch, Tống Viễn khẽ liếc mắt qua, hắn tháo mắt kính, bàn tay với đến khẽ vuốt ve mái tóc rối loạn của cô, giọng trầm ấm: "Ta làm con tỉnh giấc sao?"
Giao Nhi lắc đầu, mỉm cười nhích lại gần hắn, khuôn mặt lại một lần nữa vùi xuống gối ôm, giọng ngái ngủ: "Chú Viễn, mấy giờ rồi."
Bàn tay xoa đầu Giao Nhi nay đã chuyển sang vỗ nhẹ sau lưng cô bé, hắn liếc nhìn đồng hồ, giây sau trả lời cô: "Mới 2 giờ sáng, cứ yên tâm ngủ tiếp đi."
Giao Nhi mơ màng gật đầu, một lần nữa chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ vừa khép mắt, một tiếng động từ hướng khác khẽ vang lên khiến cô bừng tỉnh.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó thì liền kinh ngạc: "Chú..."
"Con bé vô lương tâm!" Giọng Bạch Thần Khôn khàn khàn, nhìn trông có chút sầu muộn.
Bạch Thần Khôn bộ dạng thong thả ngồi ở sofa ngay đối diện giường, tay cầm ly rượu. Ánh sáng yếu ớt khiến chất lỏng màu hổ phách trong ly phản chiếu vẻ u ám đầy mê hoặc của hắn.
Ánh sáng lờ mờ làm khuôn mặt hắn càng thêm mơ hồ, nhưng Giao Nhi vẫn có thể nhận ra hắn đã ngà ngà say. Khuôn mặt hắn hơi nhăn lại, ánh mắt mang chút tâm tư, như thể vừa trải qua điều gì đó khiến tâm trạng của hắn không được thoải mái.
Hắn ngả người dựa vào sofa, dáng vẻ hoàn toàn khác biệt với sự chỉn chu thường ngày. Hai chân thoải mái mở rộng, áo sơ mi có vài nút mở bung, để lộ một phần làn da rám nắng rắn rỏi. Dù trong bóng tối, nét đẹp tà mị của hắn vẫn không thể che giấu.
Giao Nhi hoàn toàn tỉnh lại, cô nhìn Bạch Thần Khôn với ánh mắt đầy lo lắng. Trong khi Tống Viễn vẫn còn ngồi cạnh, khuôn mặt không có biểu hiện gì lạ, thì Bạch Thần Khôn lại tựa như một cơn sóng dữ, sẵn sàng vỡ ra bất cứ lúc nào.
Cô mở miệng, nhưng lại không nói ra lời, chỉ có thể nhìn hắn, cảm nhận sự mơ hồ trong không khí, như thể cả ba người đều đang đứng trên một ranh giới mỏng manh.
Lần này, cô không thể chợp mắt nữa.