"Chỉ vì một người phụ nữ mà khiến bản thân rơi vào cảm xúc hỗn độn như thế này sao?"
"Con..."
Giao Nhi cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức như bị nuốt trọn bởi không gian. Cô không nói một lời, nhưng ánh mắt run rẩy cùng hơi thở bất ổn đã tiết lộ hết thảy.
Nhìn dáng vẻ của cô, lòng Tống Viễn chợt mềm nhũn. Một tia mâu thuẫn lóe lên trong đáy mắt hắn, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự kiên quyết. Hắn không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nắm lấy tay Giao Nhi, kéo cô vào trong xe.
Cửa xe vừa đóng, không gian lập tức trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt. Giao Nhi còn chưa kịp ngồi thẳng dậy thì cả thân thể cao lớn của Tống Viễn đã áp xuống.
Khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn lại hơi thở. Không khí bên trong xe thoáng chốc trở nên mập mờ, tựa như bị phủ kín bởi một lớp sương nặng nề, khiến Giao Nhi có cảm giác toàn bộ dưỡng khí xung quanh mình đã bị rút cạn.
Cô nín thở, đôi mắt tròn xoe đối diện với ánh nhìn sâu thẳm của hắn.
Hắn cúi xuống, gương mặt cách cô chưa đầy một gang tay. Giao Nhi rùng mình ngay khoảnh khắc hơi thở ấm nóng của hắn phả lên làn da mỏng manh trắng ngần, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai như một lời thề vừa dịu dàng lại vừa bá đạo: "Nếu con không cam tâm, vậy thì cả đời này ta thề sẽ không bao giờ tìm đến phụ nữ."
Lời nói ấy như một sợi tơ vô hình quấn lấy Giao Nhi, khiến cô không khỏi ngẩn người. Khuôn mặt vốn đã đỏ ửng nay lại càng thêm nóng bừng hơn, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh nhìn sắc bén đầy ám muội của hắn.
Cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, chỉ biết im lặng đối diện với hắn. Thật ra, cô cũng đâu đến mức ích kỷ như vậy... chỉ là, cô vẫn chưa sẵn sàng để san sẻ hắn cho bất kỳ ai khác.
Tống Viễn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, một nụ cười nhạt thoáng hiện. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc vương trên gò má cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng mang theo chút áp bức không thể kháng cự.
"Nhớ kỹ lời ta nói, Giao Nhi..." Tống Viễn kéo giãn khoảng cách, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dừng lại trên gương mặt cô. Hắn dừng lại một chút, như muốn nhấn mạnh: "Đừng để nỗi lo sợ của bản thân biến thành điểm mạnh cho người khác."
Giao Nhi khẽ run, nhưng cô gật đầu, ánh mắt cụp xuống như đang cố giấu đi những cảm xúc hỗn độn. Cô hiểu ý hắn, nếu để nỗi sợ hãi của mình lộ ra, người khác sẽ dùng nó để khống chế cô, để khiến cô yếu đuối, cũng từ đó mà đẩy cô ra xa khỏi hắn.
Tống Viễn thấy cô im lặng, nét mặt trở nên dịu lại. Hắn đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua trán cô, một động tác như đang lau đi chút bất an còn vương trên gương mặt nhỏ nhắn: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ luôn ở đây."
Mi mắt Giao Nhi khẽ run, cô nhẹ gật đầu: "Con hiểu."
Khóe môi Tống Viễn giương lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn không tiếp tục chủ đề này thêm nữa. Hắn lùi lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày, bàn tay lớn vỗ nhẹ hai cái vào eo cô.
"Được rồi, ngồi thẳng dậy, ta đưa con về nhà."
Nói rồi, hắn cúi người với tay thắt dây an toàn cho cô. Khoảng cách bất ngờ gần như vậy khiến Giao Nhi nín thở, ánh mắt vô thức dừng lại trên gò má sắc nét của hắn. Cảm giác mùi hương trầm ổn quen thuộc phảng phất bao vây khiến trái tim cô khẽ đập loạn.
Thắt dây xong, Tống Viễn đóng cửa xe lại, bước vòng qua đầu xe vào chỗ ghế lái.
Nhưng khi hắn vừa ngồi vào, tiếng nói nhỏ nhẹ của Giao Nhi bất chợt vang lên, mang theo chút do dự pha lẫn tò mò: "Chú... lái xe?"
Tống Viễn nhướng mày, ý cười trong mắt hiện rõ: "Cũng đâu phải lần đầu ta làm tài xế cho con."
Giao Nhi im lặng, thật ra đây không phải là câu hỏi chính.
"Vậy... đêm nay chú sẽ không về sao?"
Tống Viễn khựng lại trong giây lát, ánh mắt sâu thẳm liếc qua cô, mang theo ý đùa.
"Không muốn ta về?"
Giao Nhi cắn môi, ánh mắt chớp nhẹ: "Không phải... Chỉ là... con cảm thấy dạo gần đây chú bận rộn hơn nhiều."
"Đúng là gần đây có nhiều chuyện cần phải giải quyết." Hắn nói, ngữ điệu thoáng chút mệt mỏi. "Nhưng nếu con muốn, ta có thể ở lại thêm một chút nữa."
Ánh mắt Giao Nhi sáng lên: "Nếu chú không thấy phiền, con thật sự rất hân hạnh."
Tống Viễn bật cười, một tiếng cười khẽ như gió thoảng: "Con đúng là làm khó ta."
"Hì hì!" Giao Nhi không giấu nổi sự vui vẻ, nhưng cô cũng không phải là kiểu con gái dính người, cô nói: "Con chỉ đùa thôi, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, ở nhà một mình sẽ rất cô đơn. Hay chú đưa con tới chỗ của chú Khôn nhé?"
Chiếc xe từ từ lăn bánh, ánh đèn đường phản chiếu trên gương chiếu hậu khiến đôi mắt sâu thẳm của hắn thoáng lóe lên.
Tống Viễn liếc qua cô, giọng trầm trầm: "Không phải buổi sáng còn đang giận chú ấy à?"
Giao Nhi hơi giật mình, vẻ mặt chột dạ lộ rõ, cô lắp bắp: "Thì... thì bây giờ con là đang muốn đến gặp chú ấy để giải quyết chuyện lúc sáng đây."
Một tay Tống Viễn gác lên cửa xe, hắn cười cười, rồi sau đó cũng thôi trêu chọc. Bởi vốn dĩ ý định ban đầu của hắn cũng giống như cô.
Có Bạch Thần Khôn ở cạnh con bé, Tống Viễn cũng sẽ yên tâm phần nào.
...
Sau khi tạm biệt Tống Viễn, Giao Nhi hiên ngang bước vào địa bàn của Bạch Thần Khôn. Đây không còn là một nơi quá xa lạ đối với cô nữa, một sòng bạc ngầm có quy mô lớn, được bảo vệ nghiêm ngặt như một pháo đài bất khả xâm phạm.
Vừa bước vào sảnh chính, không khí lập tức trầm xuống. Những thuộc hạ lâu năm nhận ra cô đều vội vàng cung kính cúi đầu chào, ánh mắt đầy sự kính nể. Tuy nhiên, không phải ai cũng biết đến lai lịch của cô.
Giao Nhi không mấy để ý đến những ánh nhìn khác lạ của bọn họ. Cô bấm thang máy, thong thả đi đến văn phòng của Bạch Thần Khôn.
Cánh cửa bật mở sau một tiếng gõ nhẹ, bên trong là hình ảnh Bạch Thần Khôn đang tựa người lên ghế da, vẻ mặt hờ hững, đôi chân gác lên bàn. Thấy cô xuất hiện, ánh mắt hắn thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã thay bằng nụ cười nhếch môi quen thuộc.
"Ồ, ai đây? Tưởng ai đó vẫn còn đang còn giận tôi, thế nào mà giờ đã tự mình mò đến tận cửa rồi?"