6/
"Chú Viễn."
Tống Viễn khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua chàng trai kia. Đôi môi mím lại thành một đường nghiêm nghị, chậm rãi bước đến cạnh cô. Dù không nói gì, nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ rằng hắn không mấy thoải mái với cảnh tượng này.
Giao Nhi mỉm cười, quay sang nói lời cảm ơn với anh rồi chạy về phía Tống Viễn: "Con còn tưởng là phải rất lâu nữa chú mới tới."
Tống Viễn tạm thời dời sự chú ý từ chàng trai trẻ sang người Giao Nhi. Ánh mắt dịu dàng, mang theo một chút thâm ý: "Ta dời cuộc họp lại sau tám giờ, dành thời gian để đưa Giao Nhi đi ăn tối." Vừa nói xong, ánh mắt hắn đã kín đáo lướt đến chàng trai trước mặt.
Chàng trai cũng rất bình tĩnh, và dường như cũng nhận ra sự thăm dò trong ánh mắt của đối phương.
Anh mỉm cười, bước lên chào hỏi. Giây sau im lặng rời đi, dù biểu hiện rất bình thường nhưng lại thần thần bí bí, vô tình chạm đến một vùng cảnh giác nào đó trong lòng Tống Viễn.
Hắn nhìn xuống Giao Nhi, giọng trầm trầm.
"Sau này đừng giao du với những kiểu người như vậy nữa, gặp rồi tránh được thì càng tốt."
Giao Nhi chợt thấy khó hiểu, nhưng cô chọn nghe lời, bởi từ trước đến nay, chỉ cần là chuyện mà Tống Viễn và Bạch Thần Khôn không thích, Giao Nhi nhất định sẽ không làm.
Hai người cùng nhau rời khỏi thư viện, trước khi lên xe, ánh mắt Tống Viễn thoáng lướt nhẹ về phía Lưu Tứ.
Anh ta kín đáo gật đầu, bao nhiêu năm đi theo Tống Viễn, cho dù chỉ là một cái liếc mắt ra hiệu thì anh ta cũng đủ để hiểu chủ nhân của mình muốn gì.
...
Hơn 30 phút sau, xe dừng trước cổng của một nhà hàng không mấy xa lạ.
Tống Viễn bước xuống trước, Giao Nhi vui vẻ theo sau. Vừa định bước đến khoác tay Tống Viễn, bất ngờ từ đâu một người phụ nữ đi đứng thế nào lại va phải vào người hắn.
Giao Nhi vì né mà mất thăng bằng, cô loạng choạng đổ người về phía sau, tưởng chừng đã sắp ngã xuống, bốc chốc một cánh tay cường tráng đã kịp thời đỡ lấy lưng cô, kéo cô đứng vững dậy.
Chị gái kia cũng vừa lúc ổn định, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi, hai người có sao không?"
Tay của Tống Viễn bấy giờ vẫn còn chưa rời khỏi người Giao Nhi, hắn chỉ đứng im lạnh lùng nhìn người đối diện, dường như không có ý định sẽ đáp lời.
Giao Nhi nhận thấy bầu không khí có phần căng thẳng, liền khẩn trương muốn xoa dịu tình hình, cô nói: "Không sao đâu ạ, nhìn chị có vẻ như đang có việc gấp, chị cứ yên tâm theo việc của mình đi ạ."
Người phụ nữ liếc nhìn Tống Viễn một hồi, ánh mắt có phần khác lạ, cô ta nhìn Tống Viễn rất lâu, sau đó mới mỉm cười rồi gật đầu rời khỏi.
Giao Nhi nhìn theo bóng lưng chị gái, không hiểu vì sao lúc này lại có chút khó chịu.
Tống Viễn liếc nhìn thoáng qua biểu hiện của cô, rồi nhẹ nhàng kéo cô đi vào nhà hàng. Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, như để xoa dịu cảm xúc vừa rồi mới bị khuấy động:
"Con không cần để tâm đến những người qua đường đâu. Hôm nay muốn ăn gì cứ thoải mái gọi."
Giao Nhi mỉm cười gật đầu, vẻ mặt ánh lên sự vui vẻ. Cô hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn khẽ khoác tay Tống Viễn, cảm thấy lòng mình ấm áp và bình yên hơn. Chỉ cần ở bên cạnh hắn, mọi điều trong lòng dường như cũng nhẹ nhàng hơn.
Khi ngồi vào bàn ăn, Tống Viễn lặng lẽ quan sát cô, như thể hắn muốn ghi lại từng chi tiết nhỏ bé trong biểu hiện của cô vào trí nhớ. Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Giao Nhi ngước lên, đôi má khẽ ửng hồng:
"Chú đừng nhìn con như thế chứ, con thấy ngại."
Tống Viễn mỉm cười, giọng điềm đạm nhưng đầy thâm ý: "Ngại vì ta nhìn, hay vì điều gì khác?"
Giao Nhi thoáng bối rối, cúi mặt xuống để che đi sự xấu hổ vừa dâng lên. Đối với Giao Nhi, Tống Viễn không chỉ là người thân, mà còn là điểm tựa quan trọng nhất.
Suốt bữa ăn, Tống Viễn kiên nhẫn lắng nghe cô kể về những chuyện nhỏ nhặt ở trường, ánh mắt hắn dịu dàng và bình thản, như thể mọi thứ trên thế gian này đều không quan trọng bằng việc ở bên cô.
Khi hai người rời khỏi nhà hàng, đèn đường đã được thắp sáng cả một thành phố xa hoa rộng lớn. Tống Viễn cùng cô ra xe, nhưng khi hắn vừa định mở cửa, Giao Nhi bỗng níu tay áo của hắn kéo lại, giọng nói ngập ngừng.
"Sao vậy?" Tống Viễn thốt nhẹ một tiếng ở nơi cổ họng, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Ở khoảng cách gần, Giao Nhi dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn phảng phất quanh mình, còn đôi mắt sâu thẳm kia, nó như đang xoáy vào tận tâm can cô, mang theo nét dịu dàng và một chút gì đó mập mờ khó diễn tả.
Cô mím môi, chẳng hiểu sao trái tim bất giác đập mạnh, mặt cũng nóng lên đôi phần.
Ngập ngừng một lúc, Giao Nhi lấy hết can đảm:
"Chú Viễn, từ trước đến nay, Giao Nhi chưa từng lo sợ bản thân sẽ đánh mất chú nhiều như lúc này."
Nghe câu nói ấy, đôi mắt Tống Viễn thoáng động. Hắn im lặng nhìn cô, trong đáy mắt dường như ánh lên một chút ngạc nhiên xen lẫn dịu dàng. Bàn tay từ từ chạm nhẹ vào vai cô, khẽ vuốt xuống. Từng cử chỉ như thể có chút bất định nhưng lại dịu dàng hơn bất cứ lời nào: "Giao Nhi... "
"Ánh mắt của chị ấy khi nhìn chú, rất giống với Giao Nhi."
Câu nói bất chợt của cô khiến Tống Viễn sững sờ. Hắn im lặng nhìn cô, ánh mắt dần tối lại, tựa hồ có một chút mệt mỏi pha lẫn sự đấu tranh nội tâm. Hắn tự giễu mình trong ý nghĩ, bàn tay bất giác siết chặt lại, nhìn thẳng vào mắt Giao Nhi, nói.
"Chỉ vì một người phụ nữ mà khiến bản thân rơi vào cảm xúc hỗn độn như thế này sao?"