Bạch Thần Khôn nhếch môi cười nhạt, hắn bước đến gần, nhưng không hề tỏ ra khó chịu trước sự trách móc của cô. Hắn cúi xuống, tay nhẹ chạm vào chiếc ghế bên cạnh Giao Nhi, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy vẻ ngạo mạn:
"Mắt là của tôi, em có mười cái lá gan cũng không cấm nổi."
Lời nói sắc như dao của hắn khiến Giao Nhi bỗng chốc cứng họng. Sự ngang tàng trong từng lời nói của Bạch Thần Khôn như muốn khẳng định rằng, dù cô có làm gì, hắn vẫn sẽ làm theo ý hắn.
Giao Nhi dù tức tối vẫn chẳng thể làm gì hơn, chỉ biết hậm hực quay đi, lẳng lặng tiếp tục bữa sáng của mình, trong lòng dậy lên cảm giác khó chịu nhưng cũng không thể phủ nhận sức hút của hắn.
Hai cúc áo trên cùng của Bạch Thần Khôn mở rộng, tùy ý lộ ra cơ ngực săn chắc, yết hầu di chuyển lên xuống nhịp nhàng theo từng hơi thở, như một dấu hiệu rõ ràng của sự nam tính mạnh mẽ.
Sự chuyển động ấy khiến Giao Nhi càng thêm mất tự nhiên, đôi mắt cô vội vã né tránh, nhưng lại chẳng thể ngăn bản thân liếc nhìn thêm lần nữa.
Nhận ra phản ứng của Giao Nhi, khóe miệng Bạch Thần Khôn nhếch lên một nụ cười đầy thích thú. "Sao vậy? Em nhìn cái gì thế?"
"Chú... ăn mặc cho đàng hoàng vào." Giao Nhi nói rất nhỏ, sự quyến rũ đầy nam tính ấy không hề qua mắt Giao Nhi.
Bạch Thần Khôn nhìn cô cười tà, hắn vờ như không hiểu được ý tứ của cô. Thay vì chỉnh trang quần áo, hắn bất ngờ cúi gần lại, khuôn mặt tiến sát vào cô, khẽ nói: "Đã nhìn thấy tôi trong bộ dạng này cũng đâu phải ít, em còn ngại sao?"
Khoảng cách gần gũi này khiến Giao Nhi có cảm giác nhịp tim mình đập không ổn, bàn tay vô thức nắm chặt. Hắn rõ ràng đang tận hưởng sự bối rối của cô, còn cô thì lại chẳng biết phải đối phó thế nào với sự xấu xa của hắn.
"Lúc con còn nhỏ chú có thể tùy hứng, nhưng bây giờ Giao Nhi lớn rồi, có phải là... thân thuộc quá nên chú quên mất vấn đề này rồi không?" Càng về cuối, thanh âm của Giao Nhi thốt lên càng nhỏ dần, rồi im bặt...
Cô không nghĩ rằng Bạch Thần Khôn sẽ có tâm tư không đơn thuần với mình, bởi sâu thẳm, cô biết, hắn vẫn chưa thật sự xem cô như một người phụ nữ. Trong mắt hắn, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà hắn từng chăm sóc, từng trêu đùa khi còn bé.
Mỗi khi hắn buông lời trêu chọc, cô cảm nhận rõ ràng sự hờ hững đằng sau nụ cười đầy ngạo mạn của hắn. Dù đôi lúc thái độ của hắn khiến cô lúng túng và khó chịu, hay kể cả là cách xưng hô không hợp lễ nghĩa, nhưng Giao Nhi vẫn dám khẳng định, trong lòng Bạch Thần Khôn, cô chưa bao giờ được nhìn nhận như một người phụ nữ trưởng thành thực thụ.
Nhưng chỉ là... hắn và cô vẫn nên giữ khoảng cách, vừa để bảo vệ tôn nghiêm cho hắn, cũng để giữ vững ý niệm đơn thuần của riêng cô.
Bạch Thần Khôn nghe được lời này, đôi mắt hắn thoáng tối lại, nhưng bạc môi vẫn không giảm nụ cười: "Giữ khoảng cách?" Hắn lặp lại lời cô, một chút nghiêm túc cũng không có:
"Đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bỏ chủ tự do bay lượn? Giao Nhi, em giỏi lắm!" Hắn đứng thẳng dậy, nhưng vẫn giữ ánh nhìn chằm chằm vào cô, khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.
Hắn thong thả châm điếu thuốc lên, nhả ra một ngụm khói dày, sau đó lại nhìn xuống con chuột nhỏ đang khép nép ngồi im, nói: "Em quên hết những lời tôi đã từng nói rồi sao? Dù nhỏ hay lớn, khoảng cách giữa tôi và em đều không hề tồn tại, trừ khi là tôi muốn."
Bạch Thần Khôn trước nay vẫn như thế, hắn vẫn luôn là người nắm quyền kiểm soát tất cả mọi thứ xoay quanh cuộc đời của cô.
Nhưng quái lạ, bầu không khí này có vấn đề.
Đợi đến khi Giao Nhi kịp nhận ra rằng Bạch Thần Khôn hắn đang trêu chọc mình thì cô đã sắp trễ giờ học, cô xách chiếc cặp bất mãn gắt lên: "Tại chú đấy, trễ giờ của con rồi!"
"Giao Nhi." Từ chân cầu thang vang lên tiếng gọi.
Là Tống Viễn.
Giao Nhi đờ đẫn nhìn sang, chớp mắt chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Tống Viễn chậm rãi bước đến trước mặt Giao Nhi, âu phục chỉnh tề mang theo sự uy nghiêm khó đoán, hắn hất cằm: "Uống hết ly sữa rồi hẵng đi học."
Giao Nhi khẩn trương nhìn lên đồng hồ, giây sau vội vàng nói: "Nhưng con no lắm rồi, với cả..."
"Không thì nghỉ học."
Còn chưa kịp thuyết phục thì Giao Nhi đã bị Tống Viễn buông nhẹ một câu, cô hiểu tính hắn, vậy nên cô tốt nhất vẫn là không nên chọc giận cái vị lúc nóng lúc lạnh này.
"Dạ." Nói rồi cô quay lại uống cạn ly sữa.
"Để chú đưa Giao Nhi đi học nhé." Bên kia lại vang lên lời trêu ghẹo của Bạch Thần Khôn, Giao Nhi lườm hắn, quay đầu: "Cảm ơn, chú dùng bữa thong thả."
"Phì!" Bạch Thần Khôn thoáng chốc bật cười.