Sau khi lên xe, Giao Nhi bực dọc ngả người nằm lì xuống ghế, mắt nhìn ra cửa sổ bên ngoài.
Không gian yên tĩnh đến lạ, chỉ có tiếng giấy tờ loạt soạt ở bên tai cô là rõ nhất.
"Giận chú ấy sao?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, phá tan đi sự im ắng.
Tống Viễn nghiêm chỉnh bắt chéo đôi chân, cẩn thận xem qua tài liệu, tay khẽ nâng lên đẩy nhẹ gọng kính. Hắn hỏi cô, nhưng mắt vẫn không rời khỏi tập giấy tờ.
Giao Nhi nghe vậy, khẽ giật mình. Cô không đáp, nhưng ánh mắt chợt thoáng qua một tia khó chịu. Tống Viễn nhìn cô, không ép cô trả lời, nhưng nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi như thể hắn đã đoán được cảm xúc của cô. Trong khi đó, Giao Nhi chỉ lặng lẽ nằm đó, trong lòng vẫn đầy bực tức với Bạch Thần Khôn, nhưng cũng chẳng thể giải tỏa nổi cơn giận.
"Chú ấy lại đưa phụ nữ về nhà."
Lần này, Tống Viễn ngước sang nhìn cô, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Con người của Bạch Thần Khôn thế nào con lại còn chưa rõ hay sao? Cứ mặc kệ hắn, tức giận nhiều mặt sẽ có nếp nhăn." Nói rồi Tống Viễn đưa tay kéo giãn hàng mày đang nhăn nhúm của cô trở lại nguyên vẹn.
Giao Nhi dẩu môi, sau đó ngồi thẳng dậy, bỗng cô nhìn xuống tập hồ sơ trên tay hắn, ánh mắt cẩn trọng, giọng nói có vài phần thăm dò: "Chú Viễn, chuyện..."
Bất ngờ Lưu Tứ đạp mạnh chân ga, nếu không phải Tống Viễn nhanh lẹ tóm lấy eo cô, giúp cô giữ thăng bằng thì có lẽ bây giờ Giao Nhi đã bổ nhào đập mặt vào cánh cửa.
"Lưu Tứ à! Anh thiếu ngủ sao?" Giao Nhi bấy giờ vẫn còn chưa hết kinh sợ, cô cứ tưởng là bản thân mình sắp phải đi gặp ông bà tổ tiên rồi.
Lạy trời, cô còn sống.
Xin lỗi cô chủ, tôi đạp nhầm." Lưu Tứ quay đầu cười gượng với cô, sau đó lại cẩn trọng nhìn sang Tống Viễn.
Cùng lúc đó, Giao Nhi cũng theo phản xạ nhìn qua.
Tống Viễn một mặt nghiêm túc lật trang tài liệu, hồi lâu sau, hắn mới lạnh mặt nhắc nhở Lưu Tứ:
"Con bé sắp trễ học rồi, cậu còn định nhìn đến sáng mai sao?"
"Thôi chết, Lưu Tứ à, anh lái xe mau đi, buổi sáng hôm nay em còn có bài kiểm tra đấy!"
Giao Nhi sốt ruột hối thúc Lưu Tứ, thoáng cái cũng quên luôn chuyện vừa rồi.
Lưu Tứ thấy cô khẩn trương thì liền lập tức nhấn ga, chiếc xe tăng tốc, tiếp đó lao như bay trên đường.
Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, ánh mắt Tống Viễn khẽ lướt ngang người Giao Nhi, sau đó là một sự trao đổi thầm lặng đầy sâu kín.
Qua gương chiếu hậu, ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc nhìn Lưu Tứ ngồi ở phía trên, ánh mắt hai người gặp nhau chỉ trong một thoáng, thế nhưng cái liếc nhìn này, có một sự trao đổi ngầm mà chỉ bọn họ mới hiểu.
Tống Viễn biết, cô đang muốn hỏi hắn chuyện gì, nhưng chỉ là... vẫn chưa phải lúc.
...
Cuối cùng Lưu Tứ cũng lái xe đến kịp, cô thở phào một hơi, mở cửa xe chạy vọt ra ngoài. Trong cơn vội vã, cô thế nào mà lại quên luôn cả việc chào tạm biệt Tống Viễn, điều mà cô vẫn thường làm mỗi khi xuống xe.
Tống Viễn lặng lẽ ngồi yên trên ghế, đôi mắt dõi theo bóng dáng của cô. Hắn cười nhẹ, không hề tỏ ra bất ngờ trước sự quên lãng ấy.
Thực ra, hắn đã đoán trước được điều này.
Hắn vẫn giữ vẻ điềm đạm, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lấp lánh một chút thích thú khi nghĩ đến việc chỉ chốc lát thôi sẽ gặp lại cô thêm một lần nữa.
Đến nửa đường, cô nàng hấp tấp kia mới sực nhớ ra phía sau lưng mình còn có Tống Viễn.
Giao Nhi lật đật quay lại, cô mở cửa xe sau, sau đó thơm lên má hắn một cái: "Chú Viễn, chiều gặp lại." Nói rồi cô chạy một mạch vào trong cổng trường.
Vài giây sau...
"Anh Viễn." Lưu Tứ liếc gương chiếu hậu gọi hắn: "Không lẽ anh định giấu em ấy mãi sao?"
"Cũng không hẳn là giấu." Tống Viễn nói, thoạt nhìn có chút phiền muộn, hắn ngả người về phía sau, tháo mắt kính, tập giấy tờ trên tay bấy giờ đã được đặt gọn gàng: "Giao Nhi có quyền được biết hết tất cả những thứ có liên quan đến cuộc đời của con bé, nhưng hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp."