Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ Tình Yêu

Chương 4: Tám năm trước

Trước Sau

break

Hải đảo, tám năm trước.

 

Mùa hè tháng bảy, mặt trời chói chang trắng xoá chói mắt, ở hải đảo thành thị này bốn mùa đều như vậy, một số người đi bộ cởi trần, vài người ŧıểυ thương vừa gánh hàng rong rao bán dừa vừa quạt quạt, Loan Yên đội mũ rơm trên đầu. Chiếc mũ rơm thô ráp bình thường cũng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người.

 

Không ít người chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp đến từ nơi khác này, nhưng Loan Yên lại không để ý đến ánh mắt của người khác mà cô chỉ chăm chú đếm các tòa nhà.

 

Mười năm trước, nơi này vẫn là một khu đất bằng phẳng, lúc nhỏ Loan Yên thường xuyên chơi ở khu này, sau này mới xây dựng nhiều nhà cao tầng, trải qua gần mười năm, các tòa nhà đều không còn mới nữa, Loan Yên đếm đến toà nhà có bảng số nhà đã phai màu, cô đã tìm thấy căn nhà mình muốn thuê, cô đã nhắn tin với người kia, hẹn ở dưới tòa nhà để trao đổi.

 

Một người đàn ông đứng dưới lầu, mặc chiếc áo phông đen tuyền, tóc cắt rất ngắn, cúi đầu không nhìn rõ mặt, miệng ngậm điếu thuốc, ánh đèn cam lúc sáng lúc tối, làn khói mỏng bay ra, anh ta rất cao, cho dù cúi đầu hay xoay người cũng có thể nhìn ra được.

 

Loan Yên bước đến gần anh, lễ phép nói: "Xin chào, anh là người cho thuê phòng đúng không?"

 

Lục Thịnh nghe thấy giọng nữ thì nhíu mày, mặc dù giọng của cô gái rất dễ nhận biết, âm sắc rất êm tai, nghe xong vẫn có thể nhớ kỹ được.

 

Anh ngẩng đầu lên, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy trắng, vòng eo tinh tế, bộ ngực đầy đặn đáng để mong đợi, điều nổi bật hơn cả dáng người chính là vẻ ngoài của cô, xinh đẹp kiều mị, có khí chất phi thường, trên gương mặt có chút mập khiến ngũ quan quá xinh đẹp lại thêm cảm giác non nớt.

 

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Loan Yên ngây ngẩn cả người.

 

Người đàn ông này còn trẻ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Không thể nghi ngờ rằng anh ta rất anh tuấn. Các đường nét trên khuôn mặt anh ta trông rất đẹp cho dù chúng có tách rời hay kết hợp như thế nào đi chăng nữa. Ngũ quan tinh xảo không thiếu cương nghị, hình dáng góc cạnh thâm thúy rõ ràng, lông mày hơi nhếch lên, mũi cao và thẳng, đuôi mắt hơi nhếch lên, trời sinh dáng vẻ giống tên lưu manh vô lại, tính công kích rất mạn, nhưng không hiểu sao Loan Yên lại cảm thấy anh ta là một người rất đàng hoàng.

 

Thấy cô gái xinh đẹp, lông mày Lục Thịnh vẫn không buông lỏng, anh ta dập tàn thuốc, điềm nhiên nói: "Tôi không cho nữ thuê, tôi là đồng thuê nhà với người cùng giới, tôi đã viết rất rõ ràng."

 

Đúng vậy, quá rõ ràng, Loan Yên không dám tiết lộ mình là con gái trong đoạn tin nhắn mà cô đã gửi.

 

Loan Yên vội vàng nói: "Tôi sẽ không phá đồ của anh, tôi hứa sẽ là người thuê tốt, anh có thể cho tôi thuê không? Anh là người cho thuê duy nhất trong toàn bộ cư xá này, tôi có thể trả tiền thuê gấp đôi, gấp ba lần cũng được....."

 

Lục Thịnh trong nháy mắt đã biết cô hẳn là một ŧıểυ thư nhà giàu, quần áo cô mặc không hề rẻ, cho dù không phải là đại phú đại quý thì cô cũng là người được một gia đình có tiền cưng chiều mà ra, cô ấy chắc chắn còn ở vị thành niên. Để cô ở có thể sẽ gây ra phiền phức, bất chấp trong lòng nới lỏng như thế nào, lý trí Lục Thịnh vẫn không muốn cho cô thuê.

 

“Sống với tôi, em không sợ sao?” Lục Thịnh nói.

 

Thuê ở đây có nghĩa là sống chung với một người đàn ông.

 

Loan Yên chần chừ hai giây, Lục Thịnh quay người rời đi, Loan Yên sốt ruột nắm lấy vạt áo của anh, vội vàng nói: "Không sợ, không sợ! Xin anh hãy để cho em sống ở đây đi, em thật sự không có nơi nào để ở......"

 

Lục Thịnh quay đầu lại, nhìn đốt ngón tay trắng nõn như ngọc của cô đang kéo vạt áo của mình, móng tay ngắn cũn cỡn màu hồng nhạt, khi bắt gặp ánh mắt trong veo của cô, trông cô thật đáng thương như một chú cún con bị bỏ rơi. Xùy xùy, phảng phất như không giúp cô sẽ là một tội ác tày trời.

 

Lục Thịnh đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao cứ như vậy mà mềm lòng, không nhịn được mắng một tiếng, "Chết tiệt!"

 

Loan Yên bỗng nhiên rút tay về, cho rằng cô đã xúc phạm anh.

 

Lục Thịnh mím môi, nhẹ gật đầu nói: "Tôi không mắng em, đi thôi."

 

Đó là một lời nói xem như đáp ứng cho cô thuê ở đây.

 

Loan Yên vui mừng khôn xiết, kéo vali đi theo anh.

 

Lục Thịnh nghĩ tới điều gì đó, quay người lại, mũi của Loan Yên suýt nữa đập vào lưng anh, vóc dáng cô cũng không thấp, nhưng Lục Thịnh cao ít nhất cũng một mét chín, chân dài quá phận.

 

Anh lấy từ trong ví ra một thẻ căn cước đưa cho cô, nói: "Bên kia đường là đồn cảnh sát."

 

Loan Yên nhìn một chút, anh tên là Lục Thịnh, lớn hơn cô hai tuổi.

 

Theo trực giác, Loan Yên cho rằng anh không phải người xấu, liền đưa chứng minh thư cho anh xem, Lục Thịnh bĩu môi, cô bé này thật sự chưa đủ tuổi, đọc xong trả lại cho cô, liền dẫn cô lên lầu.

 

Loan Yên đang kéo một chiếc vali to lớn, cầu thang kiểu cũ, không có thang máy, hành lang hẹp, quả thực cô rất khó kéo chiếc vali nặng nề này lên.

 

Lục Thịnh không nói hai lời nhận lấy vali trong tay cô, bước chậm lại leo lên cầu thang để chắc chắn rằng cô có thể theo kịp tốc độ của anh, xách vali lên, cảm giác nó nhẹ như bên trong không có gì

 

Cô dừng lại, tầm mắt rơi vào cánh tay anh, nước da màu lúa mì khỏe mạnh dưới ánh nắng quanh năm, cơ bắp nổi lên những đường gân xanh do gắng sức, cẳng tay mịn màng đầy nam tính gợi cảm.

 

Mặt Loan Yên đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh..."

 

Lục Thịnh nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của cô, lỗ tai của anh khó chịu mà nóng lên, hiếm khi anh có thể lúng túng như bây giờ, "ừm", chính là cách đáp lại.

 

Đi đến tầng ba, Lục Thịnh đưa cô vào.

 

Loan Yên nhìn quanh thì thấy nhà cửa sạch sẽ, quần áo không để bừa bộn, ngôi nhà lớn hơn cô tưởng tượng, có ba phòng ngủ và một phòng khách, theo lý mà nói hẳn là giống ngôi nhà của một gia đình nhỏ sống ở đây.

 

"Em ở trong căn phòng này."

 

Lục Thịnh chỉ chỗ cho cô, Loan Yên bước vào phòng ngủ, trong phòng có ném một quả bóng rổ, hình như đây là phòng của anh, có một phòng tắm riêng, cửa sổ rộng rãi và sáng sủa, điều thu hút ánh mắt của Loan Yên chính là dây chuông gió treo trên bệ cửa sổ.

 

Thủy tinh màu xanh ngọc lục bảo, được buộc vào từng sợi dây thừng, có hình dáng nhẵn nhụi, nó không có gì nổi bật, dưới ánh nắng vẫn tỏa sáng, đơn giản mà độc đáo, leng keng trong gió.

 

Loan Yên từ khi còn học ŧıểυ học đã rất thích âm nhạc, cô rất thích những thứ phát ra âm thanh, chiếc chuông gió ở nhà cô tinh xảo hơn thế này rất nhiều, nhưng nó không thú vị bằng chiếc chuông gió ở đây, cô chưa bao giờ nghĩ rằng thủy tinh cô ấy nhặt khi còn nhỏ có thể làm thành chuông gió.

 

"Lục Thịnh, đây là phòng của anh sao?"

 

Vốn dĩ Lục Thịnh muốn thuê một căn phòng khác nhưng anh chưa bao giờ nghĩ người thuê sẽ là cô gái, anh không thể để Loan Yên sống trong căn phòng nhỏ lại kín gió, không có phòng tắm đó.

 

"Ừm, lát nữa tôi sẽ tới thu dọn sau.” Lục Thịnh không muốn nói thêm, anh lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho cô, nói: “Đây là chìa khóa dự phòng duy nhất trong phòng ngủ này, em cất kỹ đi, tôi sẽ không để lại thứ gì, phòng đã khóa thì không thể vào, tiền điện nước chia đều, tiền thuê nhà không cần tăng gấp đôi, có thiệt hại gì thì bồi thường theo thời giá.”

 

Loan Yên ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: "Được."

 

Theo cô nghĩ, anh trông giống như một tên xã hội đen, nhưng làm người rất chính trực.

 

Rõ ràng là khuôn mặt cực kỳ nhỏ xinh đẹp đến cực hạn, chỉ cần nhìn ngũ quan cũng có thể cảm thấy diễm lệ bức người, hết lần này tới lần khác giọng nói mềm mại như vậy, Lục Thịnh không dám nhìn lâu, khó chịu quay đầu đi ra khỏi phòng.

 

Một lúc sau, anh trở về cùng cái rương thu dọn đồ đạc, anh cũng không có cất chuông gió đi, anh có thể nhìn ra được Loan Yên rất thích chiếc chuông gió này, cho nên có ý không giải thích được, chỉ bỏ lại một câu: "Nếu có việc gì thì gọi cho tôi."

 

"Cảm ơn anh."

 

Loan Yên ngạc nhiên về sự chu đáo và cẩn thận của anh, thật ra anh đã để lại cho cô một chiếc máy sấy tóc và một chiếc quạt điện.

 

Đa số đồ trong vali đều là quần áo, Loan Yên cất quần áo vào tủ, khi dọn xong điện thoại reo.

 

Tên của Loan Nhiên nhảy lên trên màn hình, Loan Yên cầm lên nói: "Nhiên Nhiên, chị đã tìm được chỗ ở."

 

"Vậy là tốt rồi."

 

Loan Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô ấy lo lắng muốn chết cho "chị gái ngốc" của mình rồi! Chị gái cô ấy từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn ưu tú, đây là lần đầu tiên chị cô ấy ra ngoài một mình.

 

Loan Yên ngồi trên bệ cửa sổ gọi điện thoại, nghịch ngợm chiếc chuông gió, nói: "Mẹ vẫn còn giận chị sao?"

 

Không thua gì đặc vụ đang làm nhiệm vụ, Loan Nhiên trốn trong kho gọi điện thoại, nắm chặt điện thoại nói nhỏ: "Nói nhảm, chị trốn nhà đi, đương nhiên là làm mẹ tức chết rồi "

 

Loan Yên sinh ra ở thủ đô, không rõ cha cô là ai, nhưng mẹ cô là Loan Tố Thanh, chủ tịch tập đoàn Loan Sơn. Có lẽ bởi vì mồ côi cha, lại hoặc là do mẹ các cô - Loan Tố Thanh quen làm lãnh đa͙σ, bà ấy khống chế các cô đến mức muốn ngạt thở, từ nhỏ tới lớn, mọi chuyện chỉ cần liên quan đến Loan Yên và Loan Nhiên, bà đều muốn quản. Khi còn nhỏ thì từ cách ăn mặc, đến khi lớn thì quản chuyện học hành, công việc và kết bạn với người nào, nếu không hợp ý thì bà ấy sẽ sử dụng phương pháp bạo hành lạnh để buộc các cô thoả hiệp.

 

Loan Yên mười bảy tuổi, không có một ngày, không có một việc, là tùy cô làm chủ.

 

Loan Nhiên nghe theo lời mẹ và đồng ý sau này sẽ kinh doanh, nhưng Loan Yên học piano, cô thích âm nhạc, và muốn vào nhạc viện ở trường đại học, Loan Tố Thanh quả quyết không đồng ý cho cô học nghệ thuật. Hai mẹ con đã cãi nhau rất nhiều lần về chuyện này, sau vô số cuộc cãi vã, Loan Tố Thanh đã quá khích đến mức nhốt Loan Yên lại.

 

"Mẹ muốn chị chịu khổ ở bên ngoài và dạy cho chị một bài học. Mẹ đã đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của chị rồi. May mà em đã đưa thẻ cho chị." Loan Nhiên đã có dự kiến trước, dùng thân phận của bạn để mở tài khoản.

 

Khi còn bé, Loan Nhiên rất hay gây chuyện, tính tình nóng nảy, quyết đoán, ngược lại Loan Yên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, về sau, Loan Tố Thanh không nghĩ tới cô con gái lớn ngoan ngoãn này của mình sẽ không nghe lời bà, thậm chí còn bỏ trốn!

 

Bà lại càng không nghĩ tới cô con gái nhỏ sẽ còn trợ giúp cô con gái lớn bỏ nhà ra đi.

 

"Chị, ở đảo chơi có vui không?"

 

"Nó vẫn giống như hồi chúng ta còn bé.” Đường phố đã thay đổi nhiều nhưng phong tục dân gian vẫn vậy.

 

Sau khi hai chị em cô mới ra đời, Loan Tố Thanh liền rơi vào trầm cảm, từ khi các cô bắt đầu có kí sự đến nay đều do một tay bà nɠɵạı chiếu cố. Quê hương của bà nɠɵạı là trên hải đảo. Bà rất hiền lành và tốt bụng. Bà sẽ một tay làm đồ ăn ngon, sẽ hát ru cho các cô ngủ, sẽ bảo vệ các cô trước mặt mẹ mình, nếu như không phải nhờ bà nɠɵạı, Loan Yên sẽ không thể học đàn.

 

Bà nội là người rất hoài cổ, năm nào cũng về hải đảo sinh sống dài ngày, bà thường mang theo Loan Yên và Loan Nhiên đến cùng nhau. Ký ức tuổi thơ của Loan Yên có rất nhiều ở trên hải đảo này, nhưng từ khi bảy tuổi, sau khi bà của cô qua đời vì bệnh tật thì cô chưa bao giờ trở lại nơi đây.

 

Lần này, khi tranh cãi với mẹ, Loan Yên luôn nghĩ rằng nếu bà nɠɵạı cô còn sống thì bà ấy nhất định sẽ bảo vệ và ủng hộ cô, đó là lý do cô muốn đến hải đảo này.

 

Ngôi nhà của bà nɠɵạı đã phá đi xây lại, giờ đây chỗ cư xá nơi Lục Thịnh sinh sống đã được xây dựng, đó là lý do tại sao cô ấy nhất quyết muốn thuê nhà của Lục Thịnh. Cô rất nhớ bà nɠɵạı, cô ở đây có thể gần bà nɠɵạı cô hơn.

 

Loan Nhiên cũng nghĩ đến bà nɠɵạı mà thở dài nói: "Vậy chị đã ra hải đảo thì hãy chơi vui vẻ đi, có chuyện gì em cũng sẽ thông báo cho chị, nhớ đừng tắt nguồn điện thoại, đợi em liên lạc với chị, đừng có ốm đau, đừng hòng ăn đồ ăn của người lạ, đừng để ý đến những người đàn ông nói chuyện với chị, họ không có ý tốt, còn có ... "

 

Họ là chị em sinh đôi lớn lên cùng nhau, mối quan hệ của họ tốt đẹp đến mức không còn gì để nói, Loan Nhiên tính tình bạo, nếu không phải làm mẹ bình tĩnh trở lại thì cô ấy đã bỏ nhà ra đi theo Loan Yên rồi. Cô lo lắng rằng Loan Yên sẽ bị bắt nạt, Loan Yên cũng không ngốc như cô ấy nghĩ, cô ấy chỉ quan tâm đến mức làm loạn lên, một cô em gái siêu cấp cuồng chị gái mình.

 

Nếu Loan Nhiên biết cô ký hợp đồng thuê nhà ở chung với một người đàn ông, nhất định sẽ mắng cô đến máu phun đầy đầu, Loan Yên sinh sớm hơn Loan Nhiên, nhưng tính tình Loan Nhiên giống mẹ, mạnh mẽ và kiêu ngạo, có đôi khi còn nghĩ mình mới là chị gái mà chăm sóc Loan Yên, nói chuyện không ngừng.

 

Sau khi nghe Loan Nhiên lải nhải hồi lâu, Loan Yên mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi, Nhiên Nhiên, chị hiểu rồi."

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc