Sau khi kết thúc cuộc gọi, trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn trên bầu trời chuyển sang màu tím nhạt, những tia hào quang ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ, phủ lên mặt kính biển một lớp màu sắc huyền ảo, chuông gió nhẹ nhàng va chạm, rung rinh chuông.
Loan Yên vừa xuống máy bay liền vội vàng giải quyết chuyện thuê nhà nên cũng không thèm ăn, cô ngửi thấy cỗ mùi thơm của thức ăn, cô bước ra khỏi phòng, Lục Thịnh đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa, các món ăn trông rất đơn giản, giống như chính anh tự làm.
Loan Yên không nghĩ tới anh còn biết nấu cơm, bụng cô kêu đói cồn cào nhưng không thể không có ý tứ, ở nhà người ta còn ăn đồ ăn của người ta.
Đôi mắt phía sau nóng bỏng đến mức Lục Thịnh khó có thể bỏ qua.
Cô gái nhỏ trông mong, nhìn anh bằng ánh mắt của một con vật nhỏ đáng thương, đôi mắt ươn ướt, trong veo và sáng ngời, giống như suối trong veo đung đưa trong mắt, không có chút tạp chất, đẹp đẽ tự nhiên.
Mẹ nó! Làm sao lại đáng yêu như thế!
Lục Thịnh khoá chặt lông mày chịu đựng một chút, cuối cùng vẫn là không thành công, nơi nào đó trong lồng ngực mềm nhũn, lấy thêm bát và đôi đũa, hướng về phía Loan Yên nói: "Lại đây."
Hai mắt Loan Yên sáng lên, cô lon ton chạy tới, ngồi đối diện anh, cười tươi như hoa nói: "Cảm ơn anh Lục Thịnh, anh thật là tốt."
Lục Thịnh sững sờ, đây được coi là cái gì? Bị phát thẻ người tốt?
Bất quá cô gái nhỏ ăn thật ngon, Lục Thịnh vốn tưởng rằng cô nương duyên dáng này sẽ kén chọn, chí ít hẳn là không quen với căn phòng đơn sơ, không quen ăn những món ăn này, nhưng Loan Yên thật sự rất hiền hòa, tính tình không có gì phải nói, giống như em gái nhà bên, thật dễ dàng khiến người ta sinh ra hào cảm.
Loan Yên sau khi cơm nước xong xuôi liền chủ động nói, "Lục Thịnh, em có thể giúp anh rửa bát."
Lục Thịnh kinh ngạc, thấy cô mười ngón tay đều không có chạm vào nước xuân, anh lười biếng ngoắc ngoắc môi nói: "Nếu làm vỡ sẽ phải bồi thường tiền."
Kỳ thực, Loan Yên có thể rửa bát, chỉ là cô rửa tương đối chậm.
Lục Thịnh tựa vào khung cửa nhìn cô.
Cô rửa rất cẩn thận, lau sạch các góc cạnh, các vết trên đầu ngón tay cho thấy cô đã học một loại nhạc cụ, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không thua gì bát sứ trắng, các đốt ngón tay mảnh mai tinh tế như hành lá, cổ tay trắng ngọc thủ, nhìn thêm vài lần liền cảm thấy hoảng sợ, ít nhất Lục Thịnh là cảm thấy khô nóng.
Loan Yên vẫn đang mặc chiếc váy liền áo dài tay, ống tay áo tương đối rộng, rất dễ bị ướt bên cạnh chậu rửa bát, nhưng tay cô đã bẩn rồi nên không thể xắn tay áo lên được, cô quay lại nhìn Lục Thịnh và khẽ gọi anh cầu cứu: "Lục Thịnh ... anh có thể giúp em xắn tay áo được không?"
Trái tim Lục Thịnh run lên.
Cô không biết rằng khi cô gọi tên Lục Thịnh với một giọng điệu quyến rũ như vậy quả thực có thể mị đến chảy ra giọt nước.
Anh phải cúi xuống sao cho phù hợp với chiều cao của cô, phòng bếp là nơi rộng lớn như vậy, cứ như vậy hai người bọn họ hẳn là phải cách nhau rất gần, cô vừa chạm vào nước, tay còn lạnh, so sánh với nhiệt độ cơ thể của Lục Thịnh rất cao, cả hai tạo thành một tác động của băng và lửa khiến tất cả các đầu ngón tay của cô run lên, cô không tự chủ được tiến lại gần anh, Loan Yên từ bỏ cái gọi là khoảng cách an toàn, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lục Thịnh anh tuấn bên cạnh, trán cô khẽ chạm vào anh.
Trên mặt ngứa đến tận tâm can, Lục Thịnh nhíu mày, anh càng thêm xao động, xắn tay áo nói: "Được rồi."
Lục Thịnh đột ngột ngẩng đầu lên, Loan Yên ở quá gần, khóe môi của cô trong nháy mắt vừa vặn lướt qua mặt Lục Thịnh, hai người đều dừng động tác lại, giống như ảo giác, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Loan Yên khẩn trương lui về sau một bước, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ theo.
Bầu không khí có chút mập mờ, nhịp tim Loan Yên đập quá nhanh, cô muốn tìm chuyện đúng đắn để nói, một lúc lâu sau mới quay đầu lại, nói: "Lục Thịnh, về sau lúc anh nấu phần ăn có thể nấu thêm một phần cho em được không? Tiền mua đồ ăn em sẽ trả một nửa."
Lục Thịnh lấy lại tinh thần, đáp: "Được."
Loan Yên cười cười, hai gò má bay mây đỏ, dung mạo cô vũ mị, nhưng thật ra lúc cười thật mềm mại dễ thương, nói: "Anh có thể gọi em là Yên Yên."
Lục Thịnh không gọi, anh hắng giọng nói: "Tôi về phòng trước."
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng loại hành vi này quả thực khiến người ta nghi ngờ là bỏ trốn.
...
Sau khi màn đêm buông xuống, Loan Yên nằm trên "chiếc giường mới", cô thật sự không kén chọn giường, nhưng kỳ lạ thay hôm nay cô không ngủ được.
Loan Yên đưa tay đặt lên môi cô, nhiệt lượng trên mặt cho tới bây giờ vẫn chưa giảm xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời điểm xuyết một vài ngôi sao, hải đảo không có thành phố phồn hoa, nhưng nó có phong cảnh độc đáo và tuyệt đẹp nhất.
Một lúc sau, lầu trên truyền xuống động tĩnh không lớn không nhỏ, Loan Yên tỉnh tỉnh nhìn lên trần nhà, hiệu quả cách âm của căn nhà cũ kỹ không tốt, trên lầu có âm thanh huyên náo lớn, tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ cùng tiếng rống của người đàn ông trong màn đêm đen tối càng ngày càng rõ ràng, lại có tiếng động của ván giường khiến người nghe cảm thấy xấu hổ.
Không phải Loan Yên chưa xem phim qua màn ảnh nhỏ mà là cô đã xem nó với Loan Nhiên. Khi còn học sơ trung, Loan Nhiên đã lôi kéo cô xem AV, ở tuổi này, các cô đã biết hết mọi chuyện về quan hệ nam nữ. Về phương diện này, cô chắc chắn không phải là một cô gái hoàn toàn trong sáng, và đã sớm hiểu rằng người trên lầu đang làm ... tình.
Loan Yên đỏ mặt không hề phai nhạt lại càng lúc càng đậm hơn.
Những âm thanh đó truyền vào tai cô, cô không thể giả vờ như không nghe thấy, suy nghĩ của cô bắt đầu quay cuồng không kiểm soát được. Loan Yên đang suy nghĩ, nếu như cô có thể nghe thấy được, Lục Thịnh ngủ ở căn phòng bên cạnh hẳn là cũng có thể nghe thấy nó, phải không? Nếu anh nghe thấy được, thì ... anh sẽ làm gì? Đàn ông đối với sự tình này có phải tương đối kích động không?
Cô rất tò mò về Lục Thịnh, cánh tay cường tráng, đôi môi mỏng hơi vểnh, toàn thân cao thấp của anh dường như tràn đầy hoóc môn, mỗi một chi tiết nhỏ đều hiện lên trong đầu Loan Yên, cô cảm thấy không còn khống chế được trí tưởng tượng của mình.
Loan Yên nện vào cái đầu nhỏ, vùi mặt vào trong gối, đột nhiên nghĩ rằng Lục Thịnh từng sống trong phòng này, Lục Thịnh từng ngủ trên giường này, cô không thay ga trải giường, thân thể của anh đã từng nằm trên giường này, vẫn còn mùi của anh trên gối, không thể nói lên lời nó là cái gì, nó không có mùi khiến người ta chán ghét.
Cô kéo chăn mền che mặt, nhưng lại cảm thấy thế giới tràn ngập hơi thở của Lục Thịnh, cô ngủ ở đây, giống như được cánh tay xinh đẹp gợi cảm của Lục Thịnh ôm, mê đắm trong đó.
Khi mọi chuyện kết thúc, Loan Yên rõ ràng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với cô ...
Và Lục Thịnh, người đang ngủ ở phòng bên cạnh, đúng như Loan Yên suy nghĩ, anh trăm phần trăm cũng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ ở lầu trên.
Cũng không có gì lạ, trên lầu là một cặp vợ chồng mới chuyển đến, cứ vài ngày lại có tiếng vợ chồng hành sự hay cãi vã, trước đây Lục Thịnh cũng không cảm thấy nhiều, dù sao nam nhân cũng vô dụng, náo không được mấy phút thì ngừng lại, bình thường không quá mười phút, buổi tối anh cũng không ngủ ở chỗ này, tùy tiện để bọn họ náo.
Hôm nay dường như không giống nhau lắm, trong thế giới của anh có thêm một Loan Yên.
Người phụ nữ thét chói tai, Lục Thịnh dựa vào trên giường híp mắt, thuận tay châm điếu thuốc đưa lên miệng, thân trên trần trụi, đường cong cơ bắp căng phồng tuyệt đẹp, khói thuốc dần dần che khuất đôi lông mày của anh, anh nhắm mắt lại, vẫn là khắc chế không được ảo tưởng, nếu là Loan Yên rêи ɾỉ ...
Đại não không kiểm soát được nữa, anh không ngừng nhớ lại dáng vẻ đáng yêu của Loan Yên, lúc ăn trông cô rất ngoan, lúc rửa bát rất nghiêm túc lại chuyên chú, lúc cô cười lên rất ngọt ngào và duyên dáng, cô gọi tên anh là thanh thúy hay mềm mại.
Đúng như dự liệu của Lục Thịnh, mấy phút sau trên lầu dừng lại, ngoài ý liệu chính là, ŧıểυ huynh đệ vẫn còn đang long tinh hổ mãnh đứng vững vàng, trước kia nghe Xuân cung sống lại chỉ nghĩ là tiếng kêu của bọn họ quá ồn, chưa bao giờ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, náo nhiệt như hôm nay, còn có không có dấu hiệu mềm đi chút nào, thẳng tắp mà đâm vào.
Bên tai phảng phất như có người đang nhẹ nhàng êm ái gọi anh là Lục Thịnh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, giống như suối trong vắt chảy vào đáy lòng, nhiệt độ khóe môi vẫn lưu lại trên mặt anh, nóng rực, như muốn đốt bỏng anh.
Lục Thịnh vặn điếu thuốc thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó, trúng tà rồi!