Chương 17: Hoàng đế nhớ lại quá khứ, xuống xe đi đái bị bọn cướp bắt cóc cưỡng hiếp tập thể, chửi mắng sỉ nhục, trói chặt rồi đánh đòn
editor: Máy Chủ
Nửa tháng sau khi Sắc quốc và Dục quốc kết thành đồng minh, quốc vương Sắc quốc Thượng Dị tuyên bố sẽ ngự giá thân chinh đi thu phục Đỗ Mã Lạp – trên danh nghĩa là thuộc Sắc quốc nhưng thực tế đây là vùng đất vô chủ.
Khi tin tức được truyền đến Dục quốc, Chương Ánh Tuyết dùng những ngón tay thon dài vừa xoa bóp bả vai Vụ Linh, vừa trầm ngâm nói: “Sắc quốc hẳn là đang bày tỏ thành ý với chúng ta.”
“Ừm… Nếu mặc kệ Đỗ Mã Lạp, kênh giao thương giữa chúng ta và Sắc quốc sẽ luôn tiềm ẩn nguy hiểm. Ở đó… bọn cướp chính là một tai hoạ ngầm.” Vụ Tuyên ngập ngừng nói.
“Làm sao vậy, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này sao?” Cảm thấy tâm trạng của Vụ Linh thay đổi, Chương Ánh Tuyết ngồi xổm xuống bên cạnh y, nắm lấy tay y ôn nhu nói.
“Không phải, ta chỉ đang nghĩ xem bọn họ sẽ làm gì với những tên cướp đó thôi.” Vụ Linh lắc đầu đáp.
“Tất nhiên là bị giết.” Chương Ánh Tuyết nhàn nhạt nói.
“Nói có lý.” Vụ Linh cười cười, “Thời tiết hôm nay rất đẹp, ra ngoài đi dạo với ta một chút đi.”
Mười sáu năm trước, thời tiết hôm ấy không tốt. Vụ Linh hai mươi tuổi cùng phái đoàn đến thăm Sắc quốc, khi trở về nước họ phải đi ngang qua Đỗ Mã Lạp. Đỗ Mã Lạp là một vùng sa mạc, còn chưa đến ốc đảo tiếp theo, Vụ Linh đột nhiên mắc đái nên liền dừng xe lại, tránh đằng sau một tảng đá lớn giải quyết.
Vụ Linh đỏ mặt cởi quần, ngồi xổm xuống sau phiến đá đi đái, nước ŧıểυ màu vàng nhạt chảy từ l*и non ra, tạo thành vết lõm nhỏ trên cát. Vụ Linh đái xong, dùng khăn tay lau nước ŧıểυ trên lỗ l*и, vừa mới vén quần lên, trong không trung đột nhiên nổi lên bão cát.
Thời tiết ở Đỗ Mã Lạp rất kỳ lạ, thường xuất hiện những cơn bão cát bất chợt. Vụ Linh không nhìn thấy gì cũng không dám di chuyển, vì sợ rằng bản thân đi lung tung sẽ bị lạc đường.
Vụ Linh đang nấp sau tảng đá đợi thủ hạ tới tìm y, nào biết rằng mình bất ngờ bị đánh một cái vào sau đầu lập tức hôn mê bất tỉnh.
“… A!” Đang mơ mơ màng màng, Vụ Linh cảm thấy trên người mình bị ai đó đánh một roi, đau đớn khiến y lập tức tỉnh táo lại.
Y phát hiện mình đang ở trong một mật thất, tay với chân bị trói vào một tấm gỗ, xung quanh là một đám đàn ông cao lớn uy nghiêm với vẻ mặt hung ác.
Vụ Linh sợ hãi nhìn những người này, thậm chí không thể nói nên lời. Y không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng y bị bắt cóc trong trận bão cát vừa rồi.
“Chà, cô nương này bị đánh tỉnh rồi kìa.” Có người cười nói.
Hôm nay một số huynh đệ bọn họ đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi xổm sau tảng đá đi đái, sau đó gió lớn thổi qua, có thể nói đó là ý trời muốn bọn họ đưa người ta trở về. Khu vực này phụ nữ xuất hiện rất ít, bọn họ đã lâu không “ăn mặn”, không khác gì một bầy sói đói, nhìn thấy thịt liền muốn vồ lấy.
“Ngực thật lớn, để ta sờ trước!” Một người đàn ông khác đưa tay chuẩn bị sờ ngực của Vụ Linh.
Vụ Linh không nhịn được bắt đầu giãy dụa, dây thừng buộc rất chặt, càng giãy dụa, càng siết đau.
“Dừng, dừng tay!” Vụ Linh lo lắng hét lên, giọng nói run run.
“…Cô nương này sao giọng nghe hơi trầm.” Người đàn ông nghi hoặc hỏi.
“Ôi, sao ngươi quản lắm thế, không nghe là được.” Người đàn ông bịt mắt kéo chiếc khăn quàng cổ của mình ra, nhét vào miệng Vụ Linh “Chỉ cần l*и ngon, ngươi còn rảnh quan tâm giọng nàng trầm hay không trầm.”
“Ô ô ô ô——!” Ngô Linh khó nhọc giãy dụa, như muốn thoát khỏi bàn tay thô ráp trên người y. Y chính là vua một nước, sao có thể bị bọn cướp này lăng nhục. Dục quốc cởi mở chuyện giường chiếu, nhưng nó dựa trên sự tự nguyện của đương sự, còn bây giờ là đang bị cưỡng bức làʍ t̠ìиɦ y đương nhiên cực kỳ chống đối.
Thấy y giãy dụa, có người tát một cái vào vυ" y, trên làn da trắng như tuyết chợt hiện lên một dấu tay năm ngón đỏ tươi. Nhưng ngay sau đó lại vừa niết vừa kéo hai đầu vυ" nhạy cảm của y, cười nói: “Chắc là ngươi cảm thấy thoải mái lắm phải không? Ngươi nhìn nè, hai mún vυ" đều cương cứng hết cả rồi, phía dưới có phải cũng chảy đầy nước rồi đúng không?”
“Ô ô…” Vụ Linh quả thực bị sờ soạng rất thoải mái, đầu vυ" tê tê dại dại, đám người này thoạt nhìn cao lớn thô kệch, nhưng kỹ xảo lại rất tốt. Lỗ l*и cũng đã chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠, đây là bởi vì thân thể của y đã bị đ*t quen, sau khi chấp chính (lên làm vua), hầu như mỗi ngày đều sẽ bị các đại thần đ*t l*и. Khi thân thể bị vuốt ve, dâm thủy sẽ tự nhiên chảy ra, đây đã trở thành phản ứng tự nhiên của y.
Người bịt mắt đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, từ trong miệng Vụ Linh kéo ra chiếc khăn quàng cổ, nói: “Ngươi là hoàng tộc của Dục quốc?”
Vụ Linh liếʍ đôi môi nứt nẻ, giọng nói run run: “Đúng… các ngươi thả ta ra, ta nhất định sẽ thưởng bạc cho các ngươi!”
Đám người chung quanh im lặng, đột nhiên có người nói: “Không thể thả y đi, thả y rồi y nhất định sẽ kêu người tới càn quét chúng ta, chúng ta đều đã sờ vào vυ" của y, y sẽ rộng lượng tha cho chúng ta sao? Đừng đùa, lũ hoàng tộc các ngươi không có cái gì tốt đẹp hết. ”
Đúng là như vậy. Bọn họ phá hỏng y phục của Vụ Linh, chơi đùa với vυ" của y, nói năng vũ nhục y, đem y thả ra chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
“Ha, đừng tưởng chúng ta là mấy thằng ngu. Dù sao Đỗ Mã Lạp trời cao hoàng đế xa, ngươi chỉ là một cái hoàng tộc cỏn con, chắc chắn không thể cử người đến tìm. Hơn nữa căn cứ của băng đảng Bạch Sa của chúng ta rất bí mật, thủ hạ của ngươi có tìm cũng không thấy.” Người đàn ông bịt mắt cân nhắc thiệt hơn một lúc, đột nhiên nói: “Dù sao thì huynh đệ chúng ta đã lâu không kiếm được một nữ nhân mới mẻ, thôi thì “thịt” tạm ngươi vậy, sướиɠ xong rồi, đem ngươi giết chết sau đó ném xác giữa sa mạc, ai mà biết chúng ta làm chứ?”
“Đừng mà…” Vụ Linh kinh hãi nhìn hắn. Khuôn mặt ngây thơ trong sáng kết hợp vẻ mặt sợ hãi như vậy đã khơi dậy ham muốn thú tính của vô số đàn ông.
“Đại lão gia à, hiện tại ngài đang là bị chúng ta “thịt”, không phải ngươi nói đừng là đừng.” Tên bịt mắt có vẻ là người đứng đầu trong số họ, được sự cho phép của gã, đám dã thú khát máu này lập tức lao tới.
“Hừ, ngươi đéo biết cái con mẹ gì, đây là đại lão gia hoàng tộc, đ*t y đến khi y cầu xin ngươi, càng có cảm giác chinh phục.” Nhị đương gia cười nói.
“Ưm… đừng… mà… đừng chạm vào ta…” Núm vυ" và lỗ l*и cùng lúc bị ai đó vuốt ve, Vụ Linh đỏ bừng mặt xấu hổ, nhưng giọng y vì sợ hãi mà có vẻ mềm yếu. Bản thân y không hy vọng trốn thoát được, y chỉ mong Hạ Quân nhanh chóng tìm được y. Sở dĩ y không nói mình là hoàng đế, chính là bởi vì địa vị này quá cao, nói ra chắc chắn đám người này sẽ dùng y uy hiếp Dục quốc.
Nhị đương gia đút ngón tay vào lỗ l*и của Vụ Linh khuấy động, khi rút ra, ngón tay của gã ướt nhẹp dính đầy những sợi chỉ bạc: “Trời đυ., l*и chảy đầy nước, vậy mà cứ mở miệng nói không muốn, nhưng mà cưỡng gian càng sướиɠ hơn hợp gian*, ngươi cứ giãy giụa tiếp đi.”
“l*и nhỏ có ngứa không? Ngươi nhìn ngươi đi, nứng đến chảy nước dầm dề rồi, chỉ cần mở miệng cầu xin là ta có thể đ*t cái l*и nhỏ của ngươi sảng khoái.” Nhị đương gia vừa nói vừa dùng một tay nhào nặn cặp vυ" của y.
Nhị đương gia hài lòng mà đ*t tới, động tác vừa nhanh vừa mạnh hơn so với vừa rồi.
“A a a… Ưm… sướиɠ quá… A a… Ha a…” Thân thể Vụ Linh theo động tác của gã mà run rẩy, cặp vυ" đong đưa, thoạt nhìn vô cùng mê người.
“Các ngươi nhìn y đi, giống hoàng tộc ở cái điểm nào, rõ ràng là một con chó cái đang động dục, hahahahahaha!” Có người bắn tinh lên trên mặt Vụ Linh, khuôn mặt thuần khiết tinh xảo dính chất lỏng trắng đục, trông vừa ngây thơ lại vừa da^ʍ đãиɠ.
Có người bước tới cầm roi da nhỏ quất vào người Vụ Linh, mỗi lần quất đến Vụ Linh hét lên thì lỗ l*и lại co thắt. Tiếng roi quất vào da thịt vang vọng khắp phòng, Vụ Linh nức nở trong đau đớn. Cái này khác với huấn luyện, đòn roi này đánh lên người rất đau.
“A a… Đừng đánh… Ưm… Đau quá… Ô… A a… Không cần…” Vụ Linh bắt đầu giãy giụa, y bất lực nhìn đám người đứng xung quanh, nhưng mà sẽ chẳng có ai cứu y, trong ánh mắt đám người này ai cũng phát ra sự dâm tà.
“Haha, ngươi cứ như vậy đánh y đi, càng đánh cái l*и dâm này kẹp càng chặt, thật con mẹ nó sướиɠ!” Một tên đangđưa đẩy cười nói.
Gã cùng một người đàn ông khác ra vào ăn ý, mọi điểm mẫn cảm trong lỗ l*и đều bị hung hăng đ*t vào, Vụ Linh vừa đau vừa sảng khoái, chỉ có thể cao giọng rêи ɾỉ.
“Nhị đương gia, chuyện này… Tuy là vậy nhưng phải giải thích như thế nào với đại đương gia đây?” Có người nhỏ giọng bên tai nhị đương gia nói. Sau khi Nhị đương gia sảng khoái liền đi sang một bên, ngắm một đám người hiếp dâm tập thể ở đằng kia.
“Ngày mốt hắn trở về, ta sẽ nói cho hắn biết. Ngươi cũng biết tính tình của hắn mà, mọi chuyện đã thế này thì còn làm được gì nữa. Chỉ có thể nói rằng đám người ra ngoài hôm nay không có mắt, lại mang tới một cái phiền phức. Chỉ là… con đĩ chết tiệt này đ*t rất sướиɠ.”