Sáng hôm sau, quốc vương của hai nước ký kết hiệp ước liên minh trong đại sảnh, từ nay Sắc quốc với Dục quốc chính thức kết thành đồng minh.
Cân nhắc đến việc Thượng Dị đi đường mệt nhọc, hôm nay được lịch trinh được sắp xếp như sau Vụ Linh sẽ cùng hắn đi thị sát kinh đô của Dục quốc một lúc, rồi buổi chiều trở về hoàng cung nghỉ ngơi.
Vụ Linh và Thượng Dị ngồi ở hậu hoa viên, trước mặt bày đủ loại điểm tâm nhỏ ở trên bàn.
“Ta nghĩ Thượng huynh cũng mệt mỏi rồi, buổi chiều nghỉ ngơi ở trong hoa viên một chút đi.” Vụ Linh rót một tách trà cho Thượng Dị, mỉm cười nói.
Thượng Dị nhìn xung quanh, cảnh vật ở đây quả thực rất tốt, có hòn non bộ, có cá bơi vòng quanh trong ao, và còn có nhiều loại cây hoa đua nhau nở. Hắn nhìn Vụ Linh, thâm ý nói: “Hoa viên của bệ hạ… quả nhiên rất nhiều nước, thế nhưng lại không có cỏ mọc.”
Vụ Linh sững sờ, mặt đột nhiên đỏ bừng. Sau khi hồi cung, y liền thay quần áo thoải mái, quần áo ở nhà luôn là loại vải mỏng nhẹ, gần như trong suốt, khi ánh mặt trời chiếu xuống, thân thể của Vụ Linh có thể nói là hoàn toàn trần trụi trong mắt Thượng Dị. Hơn nữa y cũng giống như Vụ Tuyên, có rất ít lông trên cơ thể, trên mu l*и chỉ là những sợi lông lưa thưa nhạt màu, trông giống như một con bạch hổ. Cho nên, chẳng trách Vụ Linh nghĩ lung tung, Thượng Dị chính là đang trêu chọc y.
“Thượng huynh thật là… tự nhiên lại nói ra lời này.” Vụ Linh đỏ mặt, hờn dỗi nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhặt lấy một khối điểm tâm bỏ vào miệng, xấu hổ liếc nhìn Thượng Dị ở đối điện.
“Một mình ăn điểm tâm thật nhàm chán… Linh nhi đút ta ăn được không?” Thượng Dị cười nói.
Vụ Linh nghiêm túc chọn một chiếc bánh nếp chuẩn bị đưa vào miệng Thượng Dị, nhưng lại bị hắn ta ngăn lại. Thượng Dị nhướng mày, nói: “Không… không phải dùng tay, dùng l*и nhỏ của Linh nhi được không? Ngay cả em bé cũng có thể sinh ra, nhét một ít trái cây hay điểm tâm chắc cũng không phải vấn đề.”
Thượng Dị cắm một ngón tay vào, ở bên trong móc ngoáy, khiến Vụ Linh rêи ɾỉ liên tục. Những điểm nhạy cảm trong lỗ l*и bị ngón tay thô ráp của Thượng Dị móc đến tên dại vô cùng, Vụ Linh không chịu nổi nắm chặt mép bàn bên cạnh.
“A a… ưm….” Vụ Linh hé miệng, bên trong không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn động tình. Trong đầu y hiện lên tình sự đêm qua, nghĩ đến cảm giác đạt tới cực khoái, toàn bộ thân thể đều trở nên đỏ bừng, dâm thủy chậm rãi trào ra lỗ l*и khiến ngón tay Thượng Dị ướt đẫm.
“Linh nhi nứng rồi? Đừng vội, ta còn chưa nhét đồ vật vào trong đâu.” Thượng Dị cười cười, rút
ngón tay ra, tách mở thịt l*и của Vụ Linh, nhét một cái bánh nếp mềm dẻo đi vào.
“Ưm… sao có thể dùng bánh nếp nhân đậu yêu thích của Linh nhi nhét vào…” Giọng nói của Vụ Linh mang theo một tia kiều mị, lỗ l*и co rút lại một chút, rồi nuốt trọn một khối điểm tâm mềm mại.
“Có vẻ như Linh nhi không chỉ có miệng trên thích ăn, mà ngay cả miệng ở dưới cũng vậy.” Thượng Dị ngồi xổm xuống, tiến sát đến miếng bánh nếp trắng mềm nơi miệng l*и Vụ Linh, dùng đầu lưỡi liếʍ hột le của y, nói: “Nhưng mà cái này là Linh nhi đút cho ta ăn, nên là ngươi mau “nhả” ra đi, đừng để khách nhân đây đợi lâu.”
“Ưm Ưm… ” Vụ Linh dùng sức co bóp vách thịt bên trong muốn đẩy bánh nếp ra, nhưng bởi vì bánh nếp rất mềm dẻo, không có hình dạng cố định, lớp bột nếp bọc bên ngoài thấm hút dâʍ ŧᏂủy̠, quá trình “nhả” bánh ra của Vụ Linh cực kì khó khăn. Y cảm thấy bánh nếp bị thịt l*и của mình nắn bóp thành những hình dạng khác không thể giải thích được, nên chúng cứ mắc kẹt lại trong lỗ l*и không cách nào đẩy ra.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vụ Linh, Thượng Dị mới giả vờ tốt bụng mà lắc đầu, nói: “Có vẻ như Linh nhi đang gặp khó khăn, vậy ta sẽ đến giúp ngươi.”
Thượng Dị ngắt nhéo hột le sưng tấy của Vụ Linh, dùng lòng bàn tay thô ráp xoa nắn lên. Mặc dù Vụ Linh đã 36 tuổi nhưng làn da của y vẫn được bảo dưỡng trông y như khi còn trẻ, độ nhạy cảm của cơ thể không hề giảm đi chút nào. Chỉ là xoa nắn hột le mà Vụ Linh đã rên to sung sướиɠ.
“A a… Ưm… A… Thượng huynh… A…” Ngón chân trắng nõn của Vụ Linh co quắp lại, cảm giảm tê dại khiến cho lỗ l*и không ngừng trào ra dâʍ ŧᏂủy̠. Sau khi được bôi trơn, bánh nếp bị thịt l*и đè ép cuối cùng cũng bị đẩy một chút ra bên ngoài.
Bánh nếp bị dâm thủy phun đến ướt đẫm mà trồi khỏi lỗ l*и, Thượng Dị há miệng ngậm lấy, ăn bánh nếp đã thấm nhiều nước l*и ngay trước mặt Vụ Linh.
Cảm giác trơn mượt mềm mại ở miệng l*и dường như vẫn còn, hai má của Vụ Linh đỏ bừng, nói: “Đừng ăn… ưm… bị ướt hết rồi…”
“Ăn ngon mà, tràn ngập hương vị của Linh nhi.” Thượng Dị cười xấu xa, nói. Hắn càng nói như vậy, Vụ Linh càng xấu hổ. Thực ra, vỏ bánh bên ngoài bị thấm nước ướt đẫm không ngon chút nào, trơn trượt nhão nhẹt nhưng nó lại thơm một mùi hoa cỏ ngọt ngào, làm người ta mê muội không thôi. Thượng Dị suy nghĩ một hồi, trong đầu đoán chừng có thể là quốc hoa của Dục quốc, hoa hợp hoan. Không biết là hoàng tộc của Dục quốc vốn trời sinh ra như thế, hay là sử dụng đồ vật để lưu hương trên cơ thể.
Sau khi Thượng Dị ăn xong bánh nếp được ngâm trong lỗ l*и của hoàng đế tôn quý thì hắn tiếp tục nhặt một ít nho từ đĩa hoa quả, tách hai mép l*и của Vụ Linh ra nhét vào.
“Ưm… ưm… a… nho… lạnh quá…” Nho được ngâm bằng nước đá bị Thượng Dị nhét vào lỗ l*и nóng rẫy, Vụ Linh không khỏi rùng mình một cái.
Thượng Dị chậm rãi nhét một nắm nho vào, rõ ràng là một quả nhỏ, nhưng vì số lượng nhiều nên lỗ l*и của Vụ Linh bị chen đầy.
“Đầy quá rồi… a… sắp rơi ra ngoài… ô a…” Lỗ l*и bị đút tràn ngập trái cây, Vụ Linh có chút không biết làm sao, nhưng cảm giác lỗ l*и căng đầy khiến y rất thoải mái.
“Kẹp chặt vào, ta muốn uống nước nho. Linh nhi dùng l*и nhỏ ép ra nước cho ta uống đi.” Hắn liếʍ liếʍ môi, đem chén trà đặt ở dưới lỗ l*и của Vụ Linh chuẩn bị tiếp nhận nước ép.
Hóa ra là trò này…
Vụ Linh đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng sức kẹp chặt lỗ l*и, vách thịt đè ép lên quả nho nghiền nát, làm cho nó chảy ra nước trái cây.
Nước trái cây hòa với nước l*и chảy ra khỏi l*и dâm của y, Thượng Dị vươn đầu lưỡi liếʍ nước ép, sau đó với lấy chén trà: “Trộn với dâm thủy của Linh nhi hình như uống ngon hơn thì phải.”
“Ưm… Ưm… nói bậy… Hừ a…” Mặt Vụ Linh đỏ bừng, dùng sức co bóp chặt bắp thịt hạ thể, tuy rằng y rất nỗ lực, nhưng rốt cuộc số lượng vẫn quá ít, Thượng Dị không tiếp nhận được bao nhiêu.
Thượng Dị sờ sờ cằm, kêu hạ nhân đem một cái chậu sạch lớn phủ băng gạc đặt ở bên dưới, sau đó dùng tay vỗ nhẹ lên môi l*и của Vụ Linh nói: “Thả lỏng đi, như vậy thì chậm quá, chỉ sợ trời tối cũng không thể uống nổi một chén.”
“Cái… cái gì…?” Môi l*и nhạy cảm đột nhiên bị vỗ, Vụ Linh theo bản năng thả lỏng cơ bắp, miệng l*и mở ra, nho bẹp dúm và một ít hạt nho trào ra ngoài lỗ l*и.
“A a… A… Nhiều nước quá… Ưm a… Linh nhi biến thành máy ép nước… Ô… Ha a…” Vụ Linh sướиɠ đến ngửa cổ lên, một tay xoa nắn bầu vυ" căng tròn, vừa ngắt vừa nhéo núm vυ" ra phía trước.
“Ưm a…! Sao có thể… A a… Đáng ghét… A…” Bã nho ở sâu bên trong lỗ l*и không được lấy ra ngoài, ngược lại càng nhét càng nhiều, dị vật chèn ép làm Vụ Linh vô cũng mẫn cảm, mỗi lần Thượng Dị đ*t vào đề có thể làm y la hét liên tục.
“A…! Hmm… đít… a… bên trong lỗ đít cũng có nho… um a…” Lỗ l*и và lỗ đít cùng nhau chảy nước, quả nhiên tốc độ tăng lên rất nhiều.
“Thái y với tướng quân yêu quý của ngươi đã từng đ*t ngươi như vậy chưa?” Thượng Dị thấp giọng cười hỏi.
“Không… Ưm… Không có… A a… Lần đầu tiên… A a… Chờ… Chờ một chút… A… Muốn bắn a a… Thượng huynh… A a a…!” Vụ Linh sướиɠ đến mức bật khóc, dâʍ ŧᏂủy̠ từ hai cái l*и dâm phun mạnh, đem một ít thịt quả đẩy ra ngoài.
“Ồ? Linh nhi lớn rồi mà vẫn còn nghịch ngợm như vậy, nước l*и pha loãng nước trái cây mất rồi.” Nước l*и trong suốt trực tiếp thấm vào băng gạc, Thượng Dị liếc mắt một cái, nói: “Chậu nước trái cây này đặt tên là nước ép l*и dâm của hoàng đế, có được không?”
Lúc này sắc trời đã dần tối, yến tiệc cũng sắp bắt đầu, Vụ Linh xốc lại tinh thần, kêu hạ nhân mang nước trái cây đến Ngự Thiện Phòng. Thượng Dị lau sạch thân thể y, sau đó mặc sa y vào cho Vụ Linh, rồi bế y đi vào đại sảnh.
Để chiêu đãi các vị khách, tiệc tối được chuẩn bị rất thịnh soạn nhưng Vụ Linh lại đứng ngồi không yên. Thượng Dị không giúp y lấy bã và hạt nho ra, lúc này chúng đang cọ xát qua lại trong lỗ l*и mẫn cảm của y.
“A… Ánh Tuyết… Ta…” Vụ Linh đỏ mặt, lắp bắp không nói nên lời. l*и dâm của hoàng đế ép nước hoa quả gì đó, có thể nói ra được sao!
Người hầu tiến đến rót nước trái cây cho mọi người, Thượng Dị hắng giọng nói: “Hoàng thượng, không giới thiệu một chút loại nước trái cây này với mọi người à? Đây là thành quả cả một buổi chiều bận rộn của hai chúng ta đó.”
Vụ Linh bị gọi tên, lập tức đứng lên, động tác quá nhanh, cặp vυ" khổng lồ còn đung đưa qua lại.
“Cái đó… cái đó…” Chương Ánh Tuyết ngồi một bên như hổ rình mồi, Hạ Quân cũng nhìn chằm chằm vào y, Vụ Linh ngượng ngùng nuốt nước miếng, nói: “Đó là trẫm… dùng l*и nhỏ, ép nước nho…”
“Tên gọi là nước ép l*и dâm của hoàng đế, không có vị lạ đâu, mọi người nếm thử đi!” Thượng Dị cười đắc ý.
Chờ Vụ Linh ngồi xuống, Chương Ánh Tuyết cùng với Hạ Quân lặng lẽ đưa ngón tay vào lỗ l*и của Vụ Linh, chạm trúng bã và hạt nho ở bên trong.
Quả nhiên, khi nhìn thấy Vụ Linh bồn chồn, hắn đã biết có điều gì đó không ổn.
Chương Ánh Tuyết liếc mắt với Hạ Quân, nghĩ đến sự tình đó liền cảm thấy khó chịu. Hạ Quân mặc kệ hắn ta, chỉ thì thầm vào tai Vụ Linh nói: “Trở về sẽ giúp bệ hạ rửa sạch.”
Vụ Linh thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Hạ Quân ít tạo áp lực hơn. Hắn tuy có vẻ ngoài hung dữ, trên thực tế, lại là người tốt, còn Chương Ánh Tuyết trông thì giống như một người tốt, nhưng lại là một kẻ lòng dạ hẹp hòi.
______
Editor: Bận + lười = sorry mọi người rất nhìu. Hông biết mọi người có còn nhớ truyện, nhớ tui hong ạ