Mị dược mà toán cướp Bạch Sa sử dụng đương nhiên không phải là thứ gì thượng phẩm, tác dụng của thuốc cũng dần qua đi, nỗi đau thể xác và sự sỉ nhục tinh thần cũng dần hiện ra trong đầu.
Nơi bị quất roi vẫn còn nóng rát và đau đớn, l*и non thì sưng tấy, cọ xát một chút cũng khiến y đổ mồ hôi. Nhưng nếu có thể nghỉ ngơi thêm vài tiếng nữa thì sẽ bớt sưng tấy, vì hoàng thất có khả năng hồi phục rất mạnh. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Vụ Linh cảm thấy bi ai đối với cơ thể của mình.
Vụ Linh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi và uỷ khuất, nước mắt y không kìm được mà rơi xuống. Y thực sự hy vọng rằng Hạ Quân sẽ xuất hiện bên cạnh y ngay lập tức sau đó cứu y ra khỏi nơi này.
Cánh cửa mật thất đột nhiên vang lên tiếng cọt kẹt, trong lòng Vụ Linh cả kinh, y quay đầu nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông để râu quai nón bưng bát nước vào, thấy Vụ Linh đã tỉnh, liền bước tới nói: “Ôi, ngươi tỉnh rồi à, ngươi bị đ*t lâu như vậy chắc cũng chưa ăn gì nhỉ. Ngươi khát chưa? Có muốn uống nước không?”
Bát nước trên tay gã nhìn trong veo sạch sẽ, trong mắt Vụ Linh lộ ra khát vọng, không kìm được nuốt xuống nước miếng, cổ họng khô khốc khiến y đau đớn. Nhưng y không nói gì, y không biết người đàn ông này lại đưa ra cái chủ ý gì.
“Biết là ngươi muốn uống… Chúng ta thỏa thuận thế này đi… Vừa rồi có quá nhiều người, lão tử còn chưa đυ. ngươi đủ, bát nước này cho ngươi uống, ngươi chỉ cần cầu xin lão tử đυ. ngươi một cái.”
Vụ Linh cắn chặt răng, nhất thời có chút do dự.
“Thử nghĩ mà xem, ta có thể trực tiếp đυ. chết ngươi, tại sao lại phải cho ngươi uống nước? Ta là người tốt… chỉ cần con chó cái da^ʍ đãиɠ ngươi cầu xin chủ nhân ta đυ. ngươi, bát nước này cho ngươi uống. Ngươi cũng biết ở sa mạc này không có nước sẽ sống không nổi nhỉ?” Gã cười cười đổ bớt nước trong bát đi.
Vụ Linh không có tâm trạng quan tâm đến gã, khó khăn ngẩng đầu lên, dùng lưỡi liếʍ sạch nước ngọt trong bát như một con chó. Lần đầu tiên y cảm thấy nước uống ngon như vậy.
“A a…!” Lỗ đít đột nhiên bị đ*t vào, đau đến nỗi suýt chút nữa Vụ Linh bị sặc, y bắt đầu vội vàng, y biết người này một khi đã bắt đầu đ*t y chắc chắn nước sẽ bị văng ra ngoài, nên y cố gắng uống càng nhiều nước càng tốt.
“Hahahahaha, nhìn người uống nước vội vàng như vậy, trông thật giống con chó chúng ta nuôi.” Người đàn ông chế nhạo, sau đó thẳng lưng dùng sức nắc eo.
Quả nhiên như Vụ Linh đoán trước, động tác đưa đẩy mạnh bạo kéo theo cả cái bàn cùng y lay động, nước trong bát cũng bị chấn động mà văng ra ngoài, cuối cùng cái bát cũng rơi vỡ tan tành. May mắn thay, trước đó Vụ Linh đã uống gần hết, cổ họng không còn đau nữa.
“Chó cái này, uống nước xong rồi chắc là có sức để chủ nhân đ*t lỗ đít nhỏ da^ʍ đãиɠ này rồi chứ? Còn không mau kẹp chặt một chút, làm chủ nhân ta sảng khoái!” Nam nhân dùng sức nhéo núm vυ" của Vụ Linh, nhéo đến bầu vυ" đều sưng đỏ. Vụ Linh chỉ có thể nghiến chặt răng, miễn cưỡng kẹp chặt lỗ đít của mình nói: “Ưm a… Đĩ chó cái kẹp chặt lỗ đít… A a… Chủ nhân… Không biết… A… Không biết chủ nhân đ*t có sướиɠ không… A a…”
“Ô… a a a… từ từ… Ưm… Chậm lại… A a… Chó cái chịu không nổi… A a… Chủ nhân nhanh quá… Ưm… a ô… ” Vụ Linh khóc lên. Động tác của gã như đóng cọc, vừa nhanh vừa mãnh liệt, điểm mẫn cảm bị đ*t đều sưng lên, nhưng càng đ*t càng sưng tấy, càng mẫn cảm. Vụ Linh lập tức không chịu nổi, khóc lóc cầu xin tha.
Đạo tặc có thể lực tốt, cố tình ôm eo Vụ Linh khiến y đâm mạnh vào người, thậm chí còn ép một phần tinh hoàn của gã vào.
“Lỗ đít dâm này của ngươi thật tham lam, còn muốn ăn trứng của lão tử?” Nam nhân nhướng mày cười nói. Bọn họ lớn lên trong nghèo khó, đương nhiên rất coi thường những quý tộc như Vụ Linh. Bây giờ Vụ Linh rơi vào tay bọn họ, tất nhiên phải chế nhạo, trào phúng y cho đã.
Vụ Linh bị đ*t đến bủn rủn không chịu nổi, cặp đùi cũng run lên bần bật, tiếng gọi giường từ lâu đã không phải diễn kịch nữa, y thực sự là bị đ*t đến chịu không nổi.
Vụ Linh không thích nghe những lời như vậy, nhưng không biết tại sao, càng nghe, cơ thể y càng nứng lên. Y hét chói tai, như thể đang phát tiết, tiếng rêи ɾỉ của y bị động tác đâm chọc làm đứt quãng.
Vụ Linh vội vàng ngăn gã lại: “Ngươi… ngươi nói nếu ta rên dễ nghe sẽ thả ta ra mà?!”
“Chó chính là chó, làm sao có thể thông minh được? Ta nói vậy mà ngươi cũng tin? Ta vẫn còn các huynh đệ chưa đ*t ngươi đâu, bọn họ cũng muốn sảng khoái!” Người đàn ông cười ha ha, dùng ngón trỏ tay phải chọc xuyên qua vòng tròn của ngón trỏ cùng ngón cái tay trái, nhìn về phía Vụ Linh, đâm thọc vài cái mới sảng khoái rời đi. ()
Vụ Linh lần này ngủ rất say, thậm chí còn mơ thấy Hạ Quân đến cứu mình. Vụ Linh nhìn gương mặt cương nghị của Hạ Quân, không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng.
“Đại đương gia, ngài xem…” Đột nhiên có người nói. Giọng nói này kéo Vụ Linh đang mơ mơ màng màng trở về thực tại. Y nhìn người trước mặt, làm gì có Hạ Quân, rõ ràng là một khuôn mặt mà y không quen biết. Nhưng màu tóc kỳ quái màu đen pha lẫn bạc của gã rất bắt mắt.
“Ấy ấy đại đương gia, nào có kéo ngài xuống nước… Ngài xem người lưỡng tính thật sự hiếm thấy, đây không phải là để cho ngài tự mình hưởng thụ sao!” Một người khác cười nói.
“Vâng, vâng! Ngài là thủ lĩnh, ngài định đoạt.” Người nọ cười nịnh nọt, cùng những người khác cởi dây thừng trên tay Vụ Linh ra rồi bế y đến phòng của Tạp Thuỵ.