Chương 15.1: Kiểm tra việc học hành, trả lời sai bị trừng phạt đến mất kiểm soát
editor: Máy chủ
Trở về hoàng cung, Vụ Tuyên phải viết một bản báo cáo về quá trình thể nghiệm cuộc sống ở kỹ viện rồi trình lên Hoàng đế Vụ Linh trong lúc chờ đợi chuyến thăm của phái đoàn từ Sắc quốc vào hai ngày sau.
Đại lục này được thống trị bởi bốn quốc gia lớn, trong đó lại xen lẫn vài quốc gia nhỏ và khu vực khác.
Dục quốc ở phía Đông là một quốc gia không giáp biển, đất đai màu mỡ, có thể tự cung tự cấp đầy đủ, bình thường cũng xuất khẩu một số vật phẩm ma thuật, Hoàng tộc của Dục quốc đều là người lưỡng tính, không có tính hiếu chiến nên hiếm khi chủ động tấn công các nước khác trong khu vực, ghi chép gần đây nhất về việc xuất binh là mười hai năm trước, tướng quân Hạ Quân dẫn binh lính tấn công một đám người bưu hãn ở khu vực nhỏ phía bắc, nguyên nhân là do khi hoàng đế Vụ Linh hai mươi bốn tuổi bị bọn chúng bắt cóc.
Ở phía Tây xa xôi là Tính quốc còn lại là một vài khu vực nhỏ tập hợp thành một liên minh, bởi vì cánh cổng thời không đặt tại Tính quốc nên tại đây có nhiều sinh vật ngoài hành tinh. Nhưng vì đã ký kết hiệp ước hòa bình, Tính quốc phải kiểm soát các sinh vật ngoài hành tinh và cấm chúng rời khỏi đất nước. Chính vì điều này mà Tính quốc hiếm khi giao lưu với những người từ các quốc gia và khu vực khác, đối mặt với các dân chúng từ nơi khác đến lúc nào cũng duy trì cảnh giác.
Tình quốc ở phía Nam là một đảo quốc, thi hành chế độ mẫu hệ, tại đây có một loại trái cây đặc biệt, phụ nữ nếu ăn phải sẽ mọc cu, còn nam giới ăn vào có thể mang thai. Trước kia Vụ Linh đến viếng thăm Tình quốc, y suýt chút nữa đã sinh con cho nữ vương, may mắn thay, thái y Chương Ánh Tuyết kịp thời sử dụng thuốc giúp Vụ Linh nôn ra loại quả này.
Vì thân phận đặc biệt của Phi Mông, để dạy dỗ Vụ Tuyên, trong cung hắn cũng có một chỗ để ở. Vụ Tuyên trở lại tẩm cung liền gọi hắn qua đây.
“Về rồi à.” Phi Mông mỉm cười, mở rộng hai tay ra ôm Vụ Tuyên đang bổ nhào qua đây vào lòng, cưng chiều hôn lên mái tóc đen bóng của cậu.
“Ừm! Lão sư, em đã hơn nửa tháng không gặp người rồi.” Vụ Tuyên nép vào vòng tay của Phi Mông, dụi dụi ngực hắn, làm nũng nói. Trên người Phi Mông có một mùi hương sạch sẽ, ngửi vào cực kì khoan khoái dễ chịu.
“Có xao nhãng học tập không?” Phi Mông nhướng mày hỏi.
“Không… không có…” Vụ Tuyên lắp bắp trả lời, cậu đột nhiên giậm chân, “Lão sư, người thật là, lâu như vậy không có gặp em vậy mà chỉ hỏi cái này!”
Phi Mông hiểu rõ mà nhìn cậu, sủng nịch hôn lên má cậu: “Ta biết em muốn nghe điều gì từ ta. Thái tử không ở trong cung lâu như vậy, ta rất nhớ em.”
“Em cũng rất nhớ lão sư!” Vụ Tuyên nghe vậy cười tươi nói, vùi đầu vào ngực Phi Mông, ôm lấy thắt lưng hắn lắc trái lắc phải.
“Nhưng mà—” một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu, “Ta phải kiểm tra việc học hành của Thái tử một chút mới được. Nếu như xao lãng, tất nhiên sẽ phải chịu phạt.”
“…” Vụ Tuyên ngẩng đầu oán hận nhìn Phi Mông, sau đó thành thật cởi y phục, thân thể trần trụi ngồi vào cái ghế trước mặt hắn.
Phi Mông nhìn Vụ Tuyên đang thành thật ngồi trước mặt mình, có chút kinh ngạc nói: “vυ" của Thái tử… hình như lớn hơn một chút so với trước khi rời cung?”
Vụ Tuyên ước lượng ngực mình tự hào nói: “Đúng vậy! Bởi vì lúc ở kỹ viện em được rất nhiều người sờ bóp. Cho nên lão sư, đừng kiểm tra việc học hành nữa… chúng ta trực tiếp…”
“Nói thêm nữa ta sẽ trừng phạt em ngay bây giờ.” Phi Mông lộ ra biểu tình hiền lành. Sống lưng Vụ Tuyên lạnh toát, lập tức im lặng. Phi Mông đôi lúc dịu dàng với cậu, nhưng trong việc học lại vô cùng nghiêm khắc. Vụ Tuyên nghi ngờ rằng bởi vì mình trói buộc Phi Mông trong hoàng cung, Phi Mông có thiên tính thích tự do của dân tộc thiểu số nay đã bị bóp méo thành một tên biến thái – tất nhiên là biến thái theo nghĩa tốt.
Thấy cậu ngoan ngoãn, Phi Mông gật đầu hài lòng, tùy tiện cầm một quyển sách lên hỏi vài câu đơn giản. Toàn là những kiến thức cơ bản không làm khó được Vụ Tuyên, cậu lần lượt trả lời từng cái một.
“Bây giờ hãy nêu mười lăm loại sinh vật ngoài hành tinh ở Tính quốc và tập tính của chúng, yêu cầu mười trong số đó là từ cánh cổng thời không đi vào thế giới này, năm loại còn lại là Tính quốc dựa vào chúng để cải tạo ra thế hệ mới.” Phi Mông đặt cuốn sách xuống hỏi. Nghe xong câu hỏi, Vụ Tuyên sững sờ, vắt hết đầu óc suy nghĩ nên không để ý đến nụ cười nhếch mép xấu xa trên môi của Phi Mông.
Vì Tính quốc tương đối xa xôi nên khi giảng bài Phi Mông không chú trọng lắm, đột nhiên hỏi đến, Vụ Tuyên có thể nhớ tên và tập tính của các sinh vật ngoài hành tinh thế hệ thứ nhất, nhưng lại không quá quen thuộc với những sinh vật ngoài hành tinh thế hệ thứ hai.
Quả nhiên khúc sau Vụ Tuyên liền lắp bắp, bắt đầu bế tắc, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói ra được.
Phi Mông lại không vội, an ủi nói: “Điện hạ cứ từ từ suy nghĩ.” Hắn thuận tay lấy trên bàn một cây bút lông, quét một vòng lên núm vυ" Vụ Tuyên.
Đầu vυ" nhạy cảm mềm mại bị bút lông quét đến ngứa ngáy, sưng tấy, cứng ngắc đứng lên trong không khí.
Lông mềm khiến đầu vυ" tê dại, nhưng động tác của Phi Mông quá nhẹ, càng khiến nó ngứa ngáy, vì vậy phải làm cho Phi Mông dùng tay trực tiếp xoa xoa đầu vυ" sưng lên như quả nho của mình.
“Em định kén chọn hình phạt của lão sư sao?” Phi Mông bóp lấy cái cằm nhọn của Vụ Tuyên, “Được rồi, vậy lão sư sẽ thay đổi một chút… dùng bút lông cắm lỗ ŧıểυ của Thái tử thì sao?
Phi Mông nói xong, đem đầu nhọn bút lông vẽ một vòng trên quy đầu, sau đó cắm mạnh vào lỗ ŧıểυ đút ra đút vào.
“Ta sẽ làm thái tử đến khi nào trả lời mới thôi.” Phi Mông bật cười, nhưng động tác trên tay vẫn không hề thả lỏng, thay vào đó, thỉnh thoảng lại lấy bút lông nhỏ trêu chọc đầu vυ".
“Ưm… A… A… Tạp, Tạp mã nhĩ thú… sinh vật thế hệ một, sống ở dưới nước, bình thường… A… có mười tám xúc tu… Mỗi xúc tu đều có thể tiết ra dịch bôi trơn và xuất tinh… ưm a…” Cuối cùng cũng nhớ lại một loài, Vụ Tuyên vội vàng đáp.
Phi Mông gật đầu nói: “Tiếp tục.”
“Còn, còn có… ưm… An khả hi thụy thú… sinh vật thế hệ thứ hai… ưm a…” Dâm thủy chảy ra từ lỗ l*и, làm cho hai chân của Vụ Tuyên ướt đẫm.
“Sai. An khả hi thụy thú là sinh vật thế hệ thứ nhất, còn ái tạp hi thụy thú là sinh vật thế hệ thứ hai.” Phi Mông ngắt lời cậu, thông báo rằng câu trả lời của Vụ Tuyên là sai.
“Hả?!” Vụ Tuyên nhìn Phi Mông với vẻ mặt xong đời rồi cả khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, trông rất đáng yêu.
“Sao có thể.” Phi Mông bật cười nói. Hắn hôn lên môi Vụ Tuyên, đưa lưỡi vói vào trong miệng cậu, quấn lấy cậu mυ"ŧ mát phát ra tiếng nước chậc chậc.
Sỡ dĩ trừng phạt như thế này là để cho Vụ Tuyên làm quen với việc lồ nhỏ bị căng chặt như vậy, chờ đến khi được song long cắm l*и sẽ không cảm thấy quá đau.
Nhưng mà thật sự là lỗ l*и bị căng quá mức, nhấc ghế ra thì có thể nhìn thấy thịt l*и đỏ hỏn nằm sâu bên trong không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Ô… Ô… Ưm” Miệng cậu bị chặn lại, Vụ Tuyên chỉ có thể phát ra âm mũi mơ hồ.
Cảm giác tê dại vì giật điện khiến Vụ Tuyên nổi da gà khắp người.
“A a… Ưm… A…” Một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ lại ào ạt phun ra, dòng điện theo dâʍ ŧᏂủy̠ đi đến mọi ngóc ngách trong lỗ l*и, bên ngoài môi l*и cũng bị điện giật đến tê dại.
“Ưm a! Lại giật… A a a… A… Không cần giật điện… A a…” Mỗi khi luồng điện mới được phóng ra, cơ thể Vụ Tuyên lại run lên không thể kiểm soát.
Vụ Tuyên sững sờ, chợt nhận ra mình bị điện giật đến mất kiểm soát.
“Huhu… học trò mất khống chế… a a… đái ra quần rồi… huhu…” Vụ Tuyên uỷ khuất rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên cậu bị đ*t đến không kiềm chế được, thật là xấu hổ… thế mà lại đái ra quần… Đáng ghét…
Vụ Tuyên như mất hết sức lực, xụi lơ ở trên ghế, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vụn vặn da^ʍ đãиɠ, khóe miệng chảy ra nước dãi, cơ thể thỉnh thoảng lại run rẩy theo dòng điện phóng ra.
“A a a… Lão sư… Ưm… Học trò sai rồi… Học trò sẽ chăm chỉ học hành… A… Cho nên tha cho em đi… A a… Lão sư…” Vụ Tuyên nũng nịu nói.
Vụ Tuyên ôm chặt lấy Phi Mông, cắn lỗ tai hắn, tức giận nói: “Lão sư tồi… em vừa trở về liền bắt nạt…”
Phi Mông cười rộ lên, Vụ Tuyên nói đúng. Câu hỏi mà hắn đặt ra là cố tình để Vụ Tuyên mắc lỗi. Lâu rồi không được gặp cậu, hắn cũng có chút cô đơn.
“Đây là hình phạt, bởi vì khi thái tử ở bên ngoài sống sướиɠ đến tuý sinh mộng tử*, còn lão sư thì cô đơn muốn chết.” Phi Mông cười nói.
*tuý sinh mộng tử: sống trong cơn say, chết trong cơn mơ, ý chỉ sống mơ mơ màng màng, hồ đồ mà sống qua ngày
“Em không hề tuý sinh mộng tử mà…” Vụ Tuyên phản bác, cậu đột nhiên nở nụ cười, thân thể trần trụi cọ cọ lên người Phi Mông, nói: “Làm cho lão sư cô đơn đúng là lỗi của học trò, vậy, lão sư muốn đ*t vào không? Lỗ l*и của học trò vừa nóng lại vừa ướt đây này… “
“Tuyên nhi là hải yêu à? Sao l*и dâm lại có nhiều nước như vậy…” Giọng nói khàn khàn của Phi Mông vừa gợi cảm lại vừa ái muội.
“A a… A… Nước nhiều, đ*t mới sướиɠ… Ưm a… Lão sư đ*t Tuyên nhi cũng không cần phải bôi trơn… A a…” Vụ Tuyên bị đυ. đến hai mắt mơ màng, miệng không ngừng nói ra những lời da^ʍ đãиɠ.
“A… Lần này Tuyên nhi dùng l*и nhỏ đái ra, ngoan quá.” Phi Mông thấy một tia nước ŧıểυ màu vàng nhạt chảy ra từ niệu đạo ở l*и nhỏ, không nhịn được huýt sáo.
Nghe những lời của Phi Mông nói, Vụ Tuyên ý thức được mình vừa làm ra hành động gì, ngay lập tức đỏ mặt. Cậu thế mà mất khống chế những hai lần… Đáng ghét! Tất cả là tại lão sư…
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, Vụ Tuyên nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy Phi Mông, oán giận hắn thật gian xảo cố ý làm khó để trừng phạt mình, sau đó lại khen hắn đυ. mình sướиɠ phát điên. Vụ Tuyên đã muốn nói cái gì thì đều thẳng thắn nói ra.
Hôm nay quả thực rất mệt mỏi. Vụ Tuyên trò chuyện với Phi Mông rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Phi Mông dịu dàng hôn cậu một cái, nói lời chúc ngủ ngon rồi mới nhắm mắt lại.