Dứt lời thỏ thẻ lại có chút van lơn với Hoắc Kiếm, Sở Nhĩ xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu, nét mặt này càng kích thích Hoắc Kiếm bội phần, y vẫn luôn rất ngây thơ, trước kia hoàng huynh cố tình chọc y nên cho y xem một bức xuân cung đồ khiến y đỏ mặt hết cả ngày, huống chi hiện giờ thật sự là thực hành trên người thật việc thật, còn phải nói ra một câu như vậy nữa chứ.
Gương mặt thanh thuần cùng giọng nói mềm ngọt rót vào tai Hoắc Kiếm như bật công tắc vận hành làm dương v*t dưới háng hắn lại cứng thêm, hắn vịn đùi Sở Nhĩ lại, lấy ra một bình mỡ ngựa từ bên cạnh, mở nắp moi một miếng lớn.
Hắn đột ngột gấp chân Sở Nhĩ lên đặt lên đôi vai lực lưỡng của mình, từ đây dễ dàng chạm mặt gần sát đến hai cánh mông trắng nõn mịn màng căng múp, may là thân thể thiếu niên dẻo dai nên mới chịu được động tác vừa mạnh bạo vừa bất ngờ này của Hoắc Kiếm.
Sở Nhĩ cơ thể thoạt nhìn khá gầy mảnh nhưng cặp mông lại rất đầy đặn múp míp, giờ đang cong lên trên không trông thật cám dỗ.
Hoắc Kiếm vươn cánh tay dài với lấy bát mỡ ngựa được trưng cùng chút hương liệu trên thảo nguyên cẩn thận quệt một vệt lớn, chính bàn tay dính mỡ ngựa ấy tách ra cánh mông để lộ cửa vào bí ẩn ở giữa, nó có màu hồng nhạt, nếp nhăn đang căng thẳng mấp máy, Hoắc Kiếm thoa mỡ ngựa lên trên sau đó đưa một ngón tay vào thăm dò.
Sở Nhĩ căng thẳng tới không chịu nổi, cơ thể căng cứng khiến ngón tay không thể nào len vào được.
Hoắc Kiếm cũng không sốt ruột, điều khiển động tác thuần thục uyển chuyển, hắn nhẹ nhàng xoa xoa ấn cửa huyệt, mỡ ngựa gặp ma xát ấm nóng từ đôi bàn tay thô ráp ấy dần dần hòa tan chảy xuống theo bàn tay, nhìn qua cứ như nước dâm trong chảy ra từ người Sở Nhĩ vậy.
Dưới sự cương nhu vỗ về xoa ấn nhịp nhàng, thỉnh thoảng Hoắc Kiếm không nhịn được và vỗ đánh đét vào bờ mông trắng tuyết của Sở Nhĩ, kích thích vô cùng, cửa huyệt Sở Nhĩ không thể nào chống cự thêm được nữa mà dần mềm ra, Hoắc Kiếm cũng thành công cắm vào một ngón tay.
Mặc dù đã mềm ra nhiều nhưng khi có dị vật xâm nhập vào bên trong cửa huyệt vẫn bài xích theo bản năng, lối vào gắt gao co lại, kẹp chặt lấy ngón tay kia.
Hoắc Kiếm không chịu buông tha không những vậy còn cố ý duỗi thêm vào trong, một tay lấy thêm mỡ ngựa quệt thêm vào xoa quanh lỗ huyệt để ngón tay mình có thể dễ dàng di chuyển. Huyệt đạo cũng không vừa ra sức cắn lấy ngón tay hắn, gần như có thể sờ tới được thịt mềm đang mấp máy bên trong đó, động tác của hắn cũng vô thức nhanh lên theo, còn chưa đợi Sở Nhĩ làm quen đã đưa thêm một ngón tay nữa vào.
Sở Nhĩ lúc này thấy thốn vô cùng dù sao đây cũng là lần đầu của y, hoàn toàn chưa thể tưởng tượng được sẽ có cảm giác như vậy. Ngón tay thô to của Hoắc Kiếm đụng vào khiến cửa huyệt hơi đau, Sở Nhĩ bị đau mà rên lên một tiếng, lúc này nam nhân mới biết ý chậm lại, dùng hai ngón tay bắt chước động tác giao hợp nhè nhẹ đâm vào rút ra.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, thảo nguyên chìm dần vào bóng đêm, tiếng gió vẫn rít vào qua những khu lều trại. Ánh lửa bên ngoài rọi vào trong lều vải, rọi lên gương mặt cương nghị của Hoắc Kiếm.
Ẩn sau vẻ mặt thật bình tĩnh, là một nam nhân với con ngươi lục thẫm kìm nén du͙© vọиɠ, đôi mắt thâm thúy sâu như nước hồ thu gần như có thể cuốn người ta vào trong, trên trán hắn thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, đọng lại thành giọt rồi theo thái dương chảy xuống.
Sở Nhĩ chìm đắm trong đê mê của lần đầu, mãi tới khi bị cảm giác đau đớn đánh thức, Sở Nhĩ mới chợt nhận ra bản thân vậy mà chăm chú mặt Hoắc Kiếm tới ngây người, y cố giấu trái tim bỗng lỡ mất một nhịp của mình, ngượng ngùng dời mắt đi, lúc này trong cơ thể đã chứa tới ba ngón tay.
Nếp gấp trên cửa huyệt dần dần giãn ra, như hoa nợ rộ với nhụy màu hồng, bao ba ngón tay lại kín tới không còn một he hở, theo động tác rút ra của ngón tay có thể nhìn thấy được thịt huyệt hồng mềm bên trong.
Sở Nhĩ không còn điều khiển được bản thân mình nữa, vô thức nắm lấy cái tay đang giữ chặt đùi mình của Hoắc Kiếm, hít một hơi thật sâu, “Được, được rồi, ngài vào đi…”.