Thảo Nguyên Sắc Dục (Cao H)

Chương 8

Trước Sau

break

Sở Nhĩ ban đầu ánh mắt còn lim dim chìm trong khoái cảm thì giây sau đã bị thứ đồ kia hù cho sợ hãi, y trợn to mắt, cái, cái này thật sự là kích cỡ của con người sao?

Hoắc Kiếm mải đưa cậu nhỏ tiến đến gần hơn với đến Sở Nhĩ nên không nhận ra được vẻ mặt của y, hắn đưa tay nắm lấy dương v*t của Sở Nhĩ cùng một chỗ với mình rồi bắt đầu tuốt động, thứ đồ kia thật sự rất nóng như thể sẵn sàng thiêu đốt lấy toàn bộ thân hình y, hun cho Sở Nhĩ khẽ run rẩy.

Hai cây dương v*t cứ thế kề sát lại lừng lững như hai cây cổ thụ thẳng đứng, cùng cọ xát với nhau liên tục không ngừng nghỉ khiến dịch nhờn chảy ra từ lỗ sáo khiến thân trụ nhớp nháp, theo động tác tuốt động dần truyền ra tiếng nước rất nhỏ.

Hoắc Kiếm cử động nhịp nhàng rất biết quan tâm tới cảm nhận của y làm Sở Nhĩ dần chìm vào kɧoáı ©ảʍ, y không ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình da^ʍ đãиɠ tới nhường nào, đôi mắt trong veo đã không còn tiêu cự, khóe miệng vô thức chảy ra một ít nước bọt, hai điểm trước ngực dựng lên trong không khí, cả người đều đang bày ra vẻ bị yêu thương quá mức.

Trước sự dâm đãng mơn mởn của Sở Nhĩ, động tác tuốt động của Hoắc Kiếm ngày càng nhanh hơn như ngựa phi nước đại gấp rút muốn về đích, trước sức nóng và cọ vào nhau liên tục khiến dương v*t dần trở lên ửng đỏ, người y cũng cong lên như con tôm, trong mắt Sở Nhĩ ánh lên mấy phần chật vật, dương v*t trong tay Hoắc Kiếm giật giật mấy cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra tung tóe từ cái miệng nhỏ trên đỉnh.

Cảm giác bắn tinh tựa nham thạch phun trào nóng bỏng, như đột ngột rơi xuống đất từ tận mây cao, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn khiến đầu óc y trống rỗng, hai mắt lóa sáng không nhìn rõ được gì khác nữa.

Toàn thân Hoắc Kiếm từng giọt mồ hôi lăn nhanh xuống hòa quện vào tinh dịch mới bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt phóng ra tung tóe khắp nơi vương lên khắp tấm thảm lông trắng, bắn cả lên hỉ phục mấy đốm trắng, nhưng phần ớn đều bắn lên tay Hoắc Kiếm, nhìn hai điểm sưng đỏ trên ngực kia, Hoắc Kiếm chần chừ một lát rồi chầm chậm vươn tay ra bôi hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên đó, ngón tay vẽ một vòng thoa đều tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên quầng vυ".

Cảm giác sung sướng lẫn trong đau đớn khiến Sở Nhĩ khôi phục được một chút tỉnh táo liếc nhìn Hoắc Kiếm trên gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng, lúc này y mới nhận ra mình vừa bắn trên tay Hoắc Kiếm, cảm giác xấu hổ vây lấy, y run rẩy khép chân lại rồi không biết nên làm gì mà khẽ lắc lư.

Hoắc Kiếm ánh mắt lục thẫm đã dần sáng lên và nhẹ nhàng lấy tay quệt lấy chất nhầy, bôi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào ngực Sở Nhĩ xong thì lại nhẹ nhàng vuốt ve sờ lên mái tóc mềm mại của y.

Sở Nhĩ đỏ mắt nhìn hắn không thốt lên lời tựa chú thỏ con mắt ướt mũi hồng cụp đôi tại khép lép, chiếm trọn trong con ngươi màu lục thẫm đều là hình ảnh của y, lúc này y mới hiểu ra rằng Hoắc Kiếm thật sự đang dùng cách của riêng hắn để an ủi mình.

Giao bản thân cho người như vậy cũng không hẳn là không thể.

Sở Nhĩ mái tóc đen nhánh, vầng trán lấm tấm mồ hôi, khẽ cắn môi dưới rướm chút máu, run rẩy đưa tay cởi xuống bộ hỉ phục, nát tươm vì bị Hoắc Kiếm xé khi nãy, còn vướng trên hông, cả người trần trụi nằm dưới thân Hoắc Kiếm, y cũng không ngại Hoắc Kiếm nghe không hiểu, vẫn nhỏ tiếng nói hết suy nghĩ trong lòng ra,  “Ngài, ngài nhẹ một chút nhé.”

Suy cho cùng thì thứ đồ chơi kia của Hoắc Kiếm quá lớn, y sợ bản thân sẽ bị căng tới hỏng mất.
 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc