Thảo Nguyên Sắc Dục (Cao H)

Chương 10

Trước Sau

break

Vừa dứt lời, mặt mũi Sở Nhĩ đỏ ửng lên, ánh mắt có chút hơi ân hận vì y lại bắt đầu thấy cực kỳ căng thẳng, cửa huyệt phía sau không ngừng co rút kẹp lấy ngón tay Hoắc Kiếm không buông.

Hoắc Kiếm cúi đầu nhìn y ánh mặt đã dịu đi nhiều phần, như muốn vuốt ve an ủi và chuẩn bị tinh thần cho y nhưng Sở Nhĩ lại không dám đối diện với hắn, y khẽ run rẩy chộp lấy tay Hoắc Kiếm, nhỏ giọng lặp lại lần nữa: “Ngài tiến vào đi.”
Cho dù có nghe không hiểu lời y nói thì cũng phải hiểu được ý y chứ.

Sở Nhĩ ngây thơ không biết Hoắc Kiếm chỉ tạm ngừng một chút để y làm quen dần với dị vật đang lùng sục trong hậu huyệt. Trong lúc quan sát biểu hiện của y, hắn không hề rút tay ra mà lại tiếp tục chụm cả ba ngón tay lại tiếp tục chầm chậm đâm rút trong huyệt.

Sở Nhĩ cho là hắn còn chưa hiểu, nhưng y cũng không có dũng khí đi nói tới lần thứ ba nên đành phải mặc kệ động tác của Hoắc Kiếm.

Nhiệt độ dần dần tăng lên như đang trên chảo lửa, mồ hôi trên trán Hoắc Kiếm đọng lại thành giọt đan xen vào nhau, không ngừng đua nhau men theo gương mặt chảy xuống rồi lại rơi lên đùi Sở Nhĩ, Sở Nhĩ bị rơi tới choáng váng đầu óc, nhận ra ánh mắt của mình lại không thể khống chế được mà bị nam nhân này hấp dẫn.

Dù cho phải nhịn tới mồ hôi ròng ròng, Hoắc Kiếm vẫn cứ nghiêm túc mở rộng giúp y như cũ.

Sức hút của đàn ông được thể hiện rõ nhất ở đây.

Màn đêm bao phủ khắp thảo nguyên rộng lớn, chỉ có ánh lửa cháy cao vút từ những đống lửa do nhóm dị tộc đã chuẩn bị sẵn phục vụ cho khu vực của thủ lĩnh bọn họ, rọi sáng toàn bộ lều vải, ánh đuốc màu cam phủ lên hai người, không khí ấm áp say lòng, Sở Nhĩ cắn cắn môi nhìn dáng vẻ nhịn tới mồ hôi đầy đầu của Hoắc Kiếm, trong lòng có hơi chếch choáng, dưới ánh mắt có hơi kinh ngạc của Hoắc Kiếm, y vươn tay ra, chầm chậm lại nhẹ nhàng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, lòng bàn tay còn vương một chút cảm giác ẩm ướt.

Mặc kệ có phải là do hắn không nghe hiểu tiếng y nói hay còn nguyên nhân nào khác hay không, từ sau khi mẫu phi y chết, đã không còn ai chú ý quan tâm tới từng cảm xúc nhỏ nhặt của y nữa rồi.

Y là hoàng tử, có thân phận này đương nhiên chuyện ăn, mặc, ở, đi lại sẽ có người lo liệu cho y.

Nhưng trong nhà mẫu phi không có quyền lực gì nhiều, từ sau khi bà qua đời, Sở Nhĩ đành chọn cách biết nghe lời mới có thể sống sót được trong cung, y quá ngoan, ngoan tới mức các hoàng huynh cũng không nỡ xuống tay với y, nói đúng hơn là không phải không nhẫn tâm, mà chỉ là không thèm để y vào mắt thôi.

Không một nam nhân nào sẽ nguyện ý hầu hạ dưới thân một nam nhân xa lạ cả.

Sở Nhĩ cũng vậy.

Mặc dù chỉ như cành cây ngọn cỏ trong cung không được quan tâm đến sự sống chết. Vốn dĩ sự sống của y cũng là do người khác quyết định nhưng lúc nhìn tới thánh chỉ gả cho dị tộc kia, Sở Nhĩ lập tức đánh mất tất cả hy vọng, vốn dĩ y đã tính tới tình huống tệ nhất, nhưng sự dịu dàng của Hoắc Kiếm khiến Sở Nhĩ bất ngờ, hắn không hề giống với thủ lĩnh dị tộc trong tay nắm quyền sinh quyền sát, cũng không đáng sợ như trong lời đồn, hắn càng giống…
Càng giống như hoàng hôn trên thảo nguyên, thật sự ấm áp, tươi đẹp vô cùng.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc