Đuốc được thắp lên, màn đêm buông xuống.
Sở Nhĩ được Hoắc Kiếm thả lên tấm thảm nhung trắng tuyết.
Trong lều không có thắp đèn, bóng tối dần bao trùm tối đen, hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt hay thân hình người đối diện, cảm giác tựa như một người bị bỏ rơi nơi hoang dã vào ban đêm vậy. Sở Nhĩ bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục, cảm giác không giống với vừa nãy, hiện giờ y thấy như thể mình đang bị một con sói theo dõi, loại cảm giác này khiến y không khỏi rùng mình.
“Phu quân?”
Sở Nhĩ cất tiếng nói ra câu nói đầu tiên cũng là gọi phu quân của y, giọng nói còn mang theo sự trong trẻo đặc trưng của thiếu niên, đây là chất giọng không thể tìm thấy ở phương Bắc, êm tai tựa như chim tước phương Nam.
Hoắc Kiếm vẫn nhìn y như cũ.
Sở Nhĩ bị ánh mắt tựa sói đói của phu quân nhìn tới mặt đỏ nựng lên, toàn thân nóng ran như lửa đốt khẽ lùi vào phía trong như chú thỏ bị ác thú dồn vào chân tường nhưng chân đột nhiên lại bị nắm lấy, Sở Nhĩhoảng sợ rồi nhận ra Hoắc Kiếm không có ý gì khác, chỉ là cởi giày giúp y.
Chân Sở Nhĩ thon dài trắng mịn không một cọng lông, ngón chân bởi vì căng thẳng mà khẽ cuộn tròn lại.
Hoắc Kiếm nhìn chằm chằm đôi chân này một lúc lâu không rời mắt cũng không nói lăng gì , tuy không làm thêm gì nhưng ánh mắt lại tối đi thêm một chút, Sở Nhĩ chưa từng trải nên dĩ nhiên không biết lúc này đôi mắt kia đã bị du͙© vọиɠ lấp kín.
Người trên thảm lông bộ dạng tuấn tú nhưng e ngại rụt rè, nhỏ hơn hắn rất nhiều, nếu không phải đã biết được tuổi y thì Hoắc Kiếm cũng sẽ không tin đây là một thiếu niên đã qua mười tám.
Bàn tay thô ráp cứ thế không nhịn được men theo cổ chân hướng lên trên càng lúc càng nhanh và mạnh, Sở Nhĩ rút chân về theo bản năng lại bị hắn nắm càng chặt, bàn tay to lớn luồng vào vạt áo làm dấy lên cảm giác nhồn nhột.
Sở Nhĩkhông nhịn được bật cười.
“Nhột…”
Giọng nói khiến Hoắc Kiếm hơi khựng lại ngẩng đầu lên nhìn nhưng tay vẫn không dời đôi chân nõn, giọng điệu thỏ thẻ của y truyền vào tai Hoắc Kiếm, hắn nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt, ánh nhìn càng thêm sâu thẳm khó đoán không ngừng soi gương mặt trắng nõn gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo long lanh tựa sương sớm đọng trên cỏ, cánh môi hồng nhạt, tiếng cười vừa nãy phát ra từ nơi đó.
Y giống như tinh linh trên thảo nguyên.
Từ mười năm trước Hoắc Kiếm đã sớm gặp được Sở Nhĩ.
Khi ấy thế lực phương Bắc còn chưa bành trướng như hiện giờ, hắn theo phụ thân tới nước X dự tiệc, không rõ nhân duyên sắp đặt thế nào trong yến hội lần đó ŧıểυ hoàng tử lại ngồi ngay bên cạnh hắn.
Tiểu hoàng tử trẻ tuổi lần đầu tiên bị thu hút bởi hương rượu trái cây ủ khó cưỡng, lén nếm thử nên say rượu bước đi loạng choạng như Tôn Ngộ Không vụng hội bàn đào, bước không vững ngã vào ngực hắn, mềm mềm thơm thơm, còn mang theo một chút mùi rượu.
Đáng tiếc cái ôm của hắn chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhanh chóng không còn, vì tiểu hoàng tử đã bị một người có dáng vẻ hớt hải nơm nớp lo sợ tiến lại ôm đi, mùi hương cũng vì thế mà đi theo mất, nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh bỗng dưng Hoắc Kiếm lại có mấy phần không nỡ.
Không ngờ được mười năm sau vị hoàng tử nhỏ ấy lại trở thành thê tử của hắn.
Thoạt nhìn vẫn mềm thơm non như xưa.
Thấp thoáng sau bờ môi cong mỏng, đang e ấp ngại ngùng là hàm răng trắng đều hơi hé có thể nhìn thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong, Hoắc Kiếm bắt lấy cổ chân Sở Nhĩ kéo y vào ngực mình, cúi người hôn lên hai cánh môi kia.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng xâm chiếm khoan miệng Sở Nhĩ, cuốn lấy chiếc lưỡi hồng bên trong.
Vẫn thơm như xưa.
Hành động nhanh như chớp, bất thình lình của Hoắc Kiếm khiến Sở Nhĩ ngây người, y trợn to mắt, tràn ngập trong mũi đều là mùi hương của Hoắc Kiếm.
Động tác của nam nhân thật bạo chiếm, đầu lưỡi Sở Nhĩ bị mυ"ŧ tới đau điếng như muốn đứt rời, tiếng rêи ɾỉ vì đau của y cũng bị ai kia nuốt mất vào bụng.
Hoắc Kiếm luồng tay vào trong quần áo y.
Sở Nhĩ víu chặt lấy tấm thảm dưới thân, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra tiếp theo khiến nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Chuyện… chuyện này phát triển có hơi nhanh quá rồi…
Bọn họ còn chưa nói được với nhau câu nào đâu đó….