Vùng đất dị tộc đẹp mê hồn dần hiện ra trước mắt Sở Nhĩ, hiện giờ là mùa hạ nên trên người Hoắc Kiếm chỉ khoác hờ một bộ quần áo làm từ da lông, phơi ra lồng ngực cường tráng nở nang vàng óng tựa màu lúa mạch, cơ bụng cuồn cuộn.
Đoàn người rước dâu di chuyển nhanh chóng bởi chủ nhân cũng đang nóng lòng. Theo vó ngựa lao nhanh như không cho người kịp thở, trong một tư thế không thể cử động dễ dàng gương mặt của Sở Nhĩ bất giác đối diện sát lên bờ ngực vững chắc đang nẩy lên từng nhịp theo bước ngựa phi, nhiệt độ nóng nơi đại mạc hòa vào cảm giác nóng rực nơi Sở Nhĩ như hun nóng hơn bao giờ hết khiến cho gương mặt y đỏ bừng, y vươn tay vô tình lướt qua như chiếc lông vũ chạm vào rồi nhè nhẹ chống lên đó, ngẩng đầu hé liếc nhìn nam nhân ôm mình ra từ trong xe ngựa.
Dáng vẻ của Hoắc Kiếm thật ra không quá đáng sợ.
Đó là một gương mặt vô cùng cương nghị không chút sắc thái khiến người đối diện cũng phải kiêng dè, ngay cả hình dáng ngũ quan cũng toát ra sự cứng rắn, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi mắt lục thẫm, hắn điềm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, thảo nguyên tựa hồ cũng trở nên ảm đạm thất sắc trước đôi mắt kia.
Đôi mắt ấy khẽ hạ xuống, va vào ánh nhìn từ con ngươi màu đen phía dưới đang nhìn lên tóe lửa.
Lúc này cả mặt và lỗ tai Sở Nhĩ cũng đỏ bừng lên không những thế cổ y từ trắng nõn cũng chuyển sang đỏ nựng gân cổ nổi cả lên, yết hầu khô khốc không ngừng chuyển động lên xuống, y vội cúi đầu xuống, cái tay đang chống lên ngực khẽ run rẩy.
Hoắc Kiếm cho là y lạnh, đưa tay ghì y vào trong ngực.
Đây chính là cơ hội lớn giúp Sở Nhĩ có thể tiếp cận gần hơn với phu quân của mình. Vòm ngực săn chắc căng bóng của Hoắc Kiếm như ôm trọn lấy gương mặt của Sở Nhĩ. Người đàn ông vẻ ngoài cương nghị sương gió vậy mà trên người lại phảng phất mùi thơm cỏ cây thảo nguyên đùa nghịch trước đầu mũi của Sở Nhĩ rồi xuyên thẳng lên đỉnh đầu y. Sở Nhĩ như người say rượu cứ mơ mơ tỉnh tỉnh ngất ngây. Sở Nhĩ khẽ cựa mình đẩy người ra xa chút nhưng hoàn toàn vô lực trước sức ghì mạnh từ phu quân hắn, đành tĩnh lặng nghe tiếng trái tim đập liên hồi như nổi trống không dứt khắp thảo nguyên xanh.
An ổn, bình tĩnh.
Giống hệt như con người Hoắc Kiếm vậy.
Tiếng gió cùng lời ca hòa vào nhau lướt qua tai tạo lên bản nhạc du dương, Hoắc Kiếm ôm y tới một nơi thì dừng lại, bọn họ bị mọi người vây ở giữa, Sở Nhĩ chui ra khỏi ngực Hoắc Kiếm nhìn những dị tộc xung quanh.
Bọn họ đang dùng thứ tiếng mà Sở Nhĩ nghe không hiểu để chúc mừng.
Hoắc Kiếm cứ nói mãi một câu bên miệng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Nhĩ, nam nhân dị tộc cao lớn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán y.
Mãi cho tới thật lâu sau này, Sở Nhĩ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói mà Hoắc Kiếm cứ nói mãi lúc ấy.
“Ta nguyện thề dưới tên thần thảo nguyên, dùng cả đời này để yêu em. Yêu em triền miên.”
Lời thề nguyện như lời thì thầm luồn lách vào tận sâu ngõ ngách bên tai, mặt Sở Nhĩ lại đỏ lên, trong tiếng cười đùa của mọi người, Hoắc Kiếm ôm y bước vào chiếc lều vải lớn nhất.
Nghe nói xuất thân của Hoắc Kiếm là từ dân tộc du mục, đã quen với lối sống đơn giản nên cho dù sau này đã trở thành thủ lĩnh vẫn giữ thói quen ở trong lều vải.