Bàn Tay thô ráp của Hoắc Kiếm vô cùng thuần thục và quen thuộc đối với việc cầm đao giết địch hay sờ lên thân thể của nhân phàm trần, nhưng trước giờ lại chưa từng thử sờ qua thân thể tinh tế như ngọc thế này, cảm giác mềm mại mịn màng ấm áp gần như khiến hắn lưu luyến không muốn rời tay, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da thịt khiến y rùng mình một trận.
Sở Nhĩ đầu óc mơ màng mụ mị trong nụ hôn dài của Hoắc Kiếm, triền miên bất tận như chính thảo nguyên nơi đây vậy, chỉ bạc chảy xuống theo khóe miệng rồi lại rơi lên thảm nhung trắng tuyết, bàn tay dưới quần áo cọ lên làn da, nhiệt độ nóng rực hệt như ngực của Hoắc Kiếm, tới nỗi y khẽ rụt người lại, không hề có chút sức lực đẩy vai Hoắc Kiếm ra, rì rầm bảo hắn nhẹ một chút.
Hoắc Kiếm đã cướp đi nụ hôn đầu của Sở Nhĩ. Y chưa bao giờ cảm nhận nụ hôn sâu hay thân mật với ai như vậy, môi lưỡi cả hai không ngừng giao triền, Sở Nhĩ bị ép nuốt lấy nước bọt trong miệng Hoắc Kiếm, tựa như rơi vào tầng mây đầy lửa nóng đang phun trào nham thạch, mỗi một tất da thịt đều nhiễm mùi vị của Hoắc Kiếm, đốt tới nỗi mặt y đỏ bừng, bắt đầu có cảm giác nhẹ như bay không chân thật chút nào.
Sở Nhĩ nức nở một tiếng, âm thanh phát ra từ xoang mũi mang theo mấy phần ấm ức.
Nghe thấy tiếng nức nở ấy, lúc này Hoắc Kiếm cũng đang chìm đắm trong hôn sâu như bừng tỉnh mới chịu buông y ra, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người dưới thân mình.
Sở Nhĩ được trải qua cảm giác của nụ hôn đầu đầy chiếm hữu và đau nhức, cảm thấy miệng mình đã sưng lên rồi, y vươn đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ để rồi lập tức “shh” một tiếng.
Ai lại đi hôn người ta như vậy chứ.
Sở Nhĩ tự cho là rất hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hoắc Kiếm không thèm để ý đến phản ứng của Sở Nhĩ mà tiếp tục vận hành đầu lưỡi càng mút chặt hơn như muốn nút tụt cả lưỡi của tiểu thiếp mình, lưỡi mềm lướt qua cánh môi sưng đỏ đôi mắt còn mang theo hơi nước không có tí uy hiếp nào, tất cả vào trong mắt Hoắc Kiếm biến thành trắng trợn quyến rũ, hầu kết hắn khẽ trượt, tiến lại gần nhẹ nhàng liếʍ hết nước bọt trên khóe miệng Sở Mục.
Uy nghiêm của Hoắc Kiếm lúc này giảm đi nhiều mà giống một chú cún con liếm mặt chủ mình. Sở Nhĩ nhất thời thấy nhột, theo bản năng hơi co rụt người lại, bấu chặt lấy bả vai lực lưỡng đang căng lên các bó cơ săn chắc của Hoắc Kiếm muốn đẩy hẳn ra ngoài, nhỏ tiếng nói: “Đừng liếm…”
Đương nhiên một con mãnh thú to khỏe đang hưởng thụ con mồi như Hoắc Kiếm không bị y đẩy ra, đợi tới khi nước bọt trên khóe miệng bị hắn liếʍ sạch sẽ mới chịu rời đi, con ngươi màu lục thẫm chứa đựng điều gì đó mà Sở Nhĩ không hiểu được.
Ánh mắt ấy của Hoắc Kiếm cứ dán chặt vào Sở Nhĩ, cứ nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến ánh mắt Sở Nhĩ có hơi lẩn tránh, “Quá, quá nhanh.”
Ý của Sở Nhĩ là hai người đang phát triển thật sự quá nhanh, nhưng hiển nhiên Hoắc Kiếm không hiểu được, hắn lưu luyến rút tay ra khỏi áo y, cởi xuống loan đao bên hông cùng với quần áo trên người, một lần nữa đè Sở Nhĩ xuống.
Da lông bao lấy dáng người to lớn sừng sững như ngọn núi, không giống với Sở Mục, từng tấc da thịt trên người Hoắc Kiếm đều căng tràng sức mạnh, làn da màu đồng cổ như đang phát sáng trong khung cảnh tối tăm này, một vết sẹo thật dài cắt ngang qua bụng hắn tạo thành ấn ký khiến người khác sợ hãi.
Sở Nhĩ chỉ nhìn thoáng qua đã không tự chủ được mà đỏ mặt, mùi xạ hương tràn ra theo hơi thở của nam nhân bao phủ lấy y, không thể nào thoát được.