Hàn Bách Tân đứng ở đối diện chỉ vào Hàn Nặc Đông hỏi, “Nhìn thấy đồ ngọt thì không muốn sống nữa, ngay cả việc ước nguyện cũng quên đấy à?”
Hàn Nặc Đông thay đổi vẻ mặt nhẹ nhàng, cậu gãi đầu. “Con ước rồi, ước bố và dì khỏe mạnh vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn.”
Hàn Bách Tân nhìn Chu Yến mỉm cười, “Em nhìn xem, thằng nhóc này ăn ngọt đến mức miệng cũng ngọt luôn rồi.”
Chu Yến cũng mỉm cười phụ họa nhưng trong lòng cô lại cảm thấy lo sợ bất an… Cô nhìn đứa trẻ này quá mức nghiêm túc hay Hàn Nặc Đông chính là một kẻ biến thái?
Tiệc sinh nhật kết thúc, Hàn Bách Tân đưa Chu Yến trở về nhà. Hàn Nặc Đông ngồi ở ghế sau không nói một câu nào, khiến Chu Yến suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của cậu.
Trên đường đi nhìn thấy một cây xăng nên Hàn Bách Tân đã xuống xe để đổ xăng, lúc này trong xe chỉ còn hai người.
“Con nghe thấy dì rêи ɾỉ ở trên giường.”
Giọng nói của Hàn Nặc Đông không lớn không nhỏ, không gần không xa, vừa đủ để thổi hơi thở nóng rực vào tai cô. Da đầu của Chu Yến tê rần, cô âm thần ngồi sụp xuống ghế, tim đập thình thịch.
Người đó dựa càng ngày càng gần, rướn lên như muốn áp vào gương mặt của cô, giọng nói trầm khàn bình tĩnh. “Ưm, rất êm tai… Con vuốt ve cả đêm mà không thể ngủ được, dì muốn ông ấy đυ. dì từ phía sau phải không…”
Chu Yến run rẩy, trước mắt cô tối sầm lại. Từ lúc hẹn hò cùng Hàn Bách Tân cô mới chỉ ngủ lại nhà hắn hai lần, hai lần đều trở về lúc khuya, rón ra rón rén.
Nhưng đúng là có một lần, vì hắn uống chút rượu nên đã đè cô lên giường phòng ngủ, tiến vào từ phía sau, đâm vào quá mạnh bạo, khiến cô không kịp phòng ngừa, cổ họng cô nghẹn lại không khống chế được mà rêи ɾỉ một tiếng. Cô cuống quýt che miệng lại, một tay chống vào thành giường, mông vểnh lên bị hắn đâm bạch bạch đến mức đầu gỗi mềm nhũn. Hàn Bách Tân cấu véo cô rất mạnh, sau đó hắn lại duỗi tay bóp vυ" của cô, đột nhiên hắn cắn một cái vào lưng cô khiến cô không nhịn được mà hừ một tiếng.
“Chặt quá… ŧıểυ Yến Yến… Em kẹp chặt như vậy anh sẽ không chịu nổi.” Hàn Bách Tân bế cô lên, rêи ɾỉ cắn vào lỗ tai của cô. Vì đêm đã khuya nên căn phòng tối om, hai người họ chỉ cách đứa con của hắn có một bức tường. Hai người đều không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cùng run rẩy cao trào.
Lúc này Chu Yến muốn nói chuyện, nhưng thiếu niên đằng sau đột nhiên vươn lưỡi ra liếʍ một cái lên vành tai của cô, rất nhanh, khiến cô không phản ứng kịp. Hàn Bách Tân quay trở lại xe, thắt chặt dây an toàn, sau đó quay sang cười với cô. “Em chờ có lâu không?”
Chu Yến lắc đầu, chờ hắn khởi động xe một lần nữa cô mới quay đầu lại nhìn. Hàn Đông Nặc đã sớm quay về chỗ cũ, đội mũ cúi đầu chơi điện thoại, giống như tất cả những việc lúc này chỉ là ảo giác của cô.
Lỗ tai nóng lên, vùng da mà thiếu niên liếʍ vẫn còn cảm giác lạnh lẽo.
Đêm hôm đó, cô mất ngủ.
Sau này Chu Yến lấy cớ để không đến nhà Hàn Bách Tân qua đêm nữa. Hàn Bách Tân cũng nhận ra điều gì đó, hắn còn tưởng rằng cô sợ không danh không phận nên thanh danh bị ảnh hưởng, nên cuối cùng hắn cũng có ý định gặp người lớn để bàn chuyện hôn nhân.
Mặc dù nói “Sơ gả từ thân, tái giá từ thân*” nhưng Chu Yến cũng đồng ý chuyện hôn nhân là chuyện của hai bên gia đình, vì vậy hai người đã thu xếp một bữa tiệc để mời hai bên gia đình đến gặp mặt.
*Lần đầu kết hôn nghe theo họ hàng, tái giá lần hai thì nghe theo người thân
Chu Yến không nhìn nữa, cô bỏ cuốn sách bìa trắng vào trong túi, đúng lúc này điện thoại di động vang lên, là Hàn Bách Tân. “Anh đã đến chỗ làm của em rồi đây, bao giờ thì em ra ngoài vậy?”
Chu Yến nhanh chóng đứng dậy thu gọn văn kiện trên bàn, kẹp điện thoại vào cổ trả lời. “Năm phút nữa!”
“Chúng ta còn phải đến trường cấp ba số 8 để đón em trai em và Nặc Đông, anh sợ thời gian này sẽ tắc đường đấy…”
Chu Yến bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn mặt mình qua chiếc kính thuỷ tinh, cô lấy son môi ra để trang điểm…
Nhấp nhẹ cánh môi mềm mại, sắc mặt của cô trở nên hồng hào.