Xe ô tô dừng lại chật kín cả cổng trường cấp ba số 8, những học sinh mặc đồng phục nối đuôi nhau đi ra, Chu Lỗi ở trong đám người nhìn xung quanh một vòng, sau khi đám người tản đi thì cậu ấy vẫn không nhìn thấy người đâu nên đành phải lấy điện thoại di động trong túi ra để gọi cho người kia.
Sau khi vang lên hai hồi chuông, bên kia mới lười biếng nhấc máy. “Xin chào?”
“Cậu đang ở đâu vậy?”
“Cậu là ai?”
Chu Lỗi nghẹn lại, cậu ấy bất đắc dĩ nói. “Tôi là Chu Lỗi, em trai của chị Chu Yến.”
Đối phương phản ứng mất một lúc, sau đó mới nói, “À.”
Chu Lỗi nghe thấy bên kia im ắng, cậu ấy lại tò mò hỏi lại một lần nữa. “Cậu đang ở đâu đấy?”
“Cậu đi 200 mét về hướng Bắc, sau đó lại rẽ về phía Nam…” Người kia vẫn trong trạng thái lơ đễnh, chậm rãi ra lệnh cho Chu Lỗi. Chu Lỗi nào biết Đông Tây Nam Bắc cái gì đó, nên cậu ấy xoay người tại chỗ một vòng. “Hả? Đi như thế nào cơ?”
“Đi thằn về phía trước đến tòa nhà, sau đó lại rẽ phải theo hướng tay của cậu.”
Chu Lỗi đi theo chỉ đa͙σ, đến trước tòa nhà cậu ấy quay người nhìn sang bên trái, thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu… Đây không phải khu dạy học cửa trường học sao?
Lúc này Chu Lỗi mới phản ứng lại… Hàn Nặc Đông đã nhìn thấy cậu ấy qua khung cửa sổ trong tòa nhà, phát hiện ra mình bị chơi khăm khiến cậu ấy tức giận vô cùng. “Này, tại sao cậu nhìn thấy tôi mà lại không gọi điện thoại cho tôi vậy?”
“Tôi không có số điện thoại của cậu.”
Chu Lỗi muốn nói, mấy ngày trước bố của cậu và chị của tôi đã trao đổi số điện thoại của hai đứa chúng ta rồi mà!
“.... Thôi được rồi, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Trên tầng sáu, phòng đầu tiên ở hành lang bên phải.”
Chu Lỗi không kiên nhẫn nữa, “Tôi nói này Hàn Nặc Đông, cậu không thể nói thẳng cậu đang ở thư viện được à?”
“Ổ, hoá ra cậu cũng biết hả. Tôi tưởng cậu không biết chỗ này là chỗ nào ấy chứ.”
Chu Lỗi không nghe ra được ý mỉa mai của đối phương, nên cậu ấy tiếp tục nói. “Được rồi, bọn họ đã đến cổng trường đón chúng ta mà cậu còn ở thư viện làm cái gì, xuống dưới nhanh lên đi!”
“Yên tâm, bọn họ không thể đi nhanh như vậy được, thời gian này đang tắc đường.”
Điện thoại đã bị cúp, Chu Lỗi thầm chửi bậy một câu, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn phải lê bước đi lên tầng.
Quả nhiên người đang ngồi một mình bên cửa sổ phòng thư viện đọc sách, thấy Chu Lỗi đi vào, cậu còn gật đầu một cái sau đó lạnh nhạt nói. “Cậu ngồi đi.”
Chu Lỗi muốn nổi điên, nhưng nghĩ lại thấy trời bên ngoài rất lạnh, chờ bên ngoài không bằng ngồi trong phòng nên cậu ấy đành phải lau nước mũi sạch sẽ, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Có người ho khan nhắc nhở cậu ấy nên nhẹ nhàng một chút, lúc này ánh mắt của Chu Lỗi mới nhìn về phía bên đó… Một nữ sinh đang đứng ở chỗ giá sách, trong lòng cậu ấy ngẩn ra, tại sao trong thư viện này lại có một nữ sinh xinh đẹp đến như vậy?
Chu Lỗi nhìn xung quanh bốn phía, lúc này cậu ấy mới nhận ra trong thư viện này chỉ có hai người là Hàn Nặc Đông và cô gái đó, chẳng lẽ bọn họ đến đây để hẹn hò? Chu Lỗi vừa nghĩ như vậy đã quay đầu nhìn Hàn Nặc Đông mỉm cười ngay lập tức, “Quả nhiên là học bá, tôi phải học tập cậu ngay mới được.”
Hàn Nặc Đông không để ý đến cậu ấy, tiếp tục vùi đầu đọc sách. Chu Lỗi ngồi trên ghế sô pha giả vờ cầm quyển sách đọc nhưng thật ra thì cậu liên tục nhìn cô gái kia. Dường như cô gái đó cũng đã chú ý đến ánh mắt của cậu nên đã cầm một cuốn sách rời đi ngay.
“Cô ấy đến đây với cậu đấy à?”
Hàn Nặc Đông ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng hỏi. “Ai?”
“Cô gái vừa rồi đó.”
“Không quen biết.” Hàn Nặc Đông cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, cuối cùng cậu cũng nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống. “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Chu Lỗi muốn nói đùa với cậu một hai câu, nhưng cậu ấy nhận ra khuôn mặt của Hàn Nặc Đông rất lạnh lùng và kiêu ngạo giống như xa cách vạn dặm không thể đến gần được, nên cậu ấy cũng không có ý định muốn tiếp cận nữa. Có lẽ đám con cái của phú nhị đại đều có tính cách kỳ lạ như vậy, Chu Lỗi cảm thấy mình và cậu ta đúng là hai cob người ở hai thế giới khác nhau.
Xe vẫn chưa đến nơi, có lẽ đây chính là điều mà Hàn Nặc Đông đang mong muốn. Cậu móc một bao thuốc từ trong túi ra, sau đó quay về hướng không có gió, sương khói lượn lờ. Bỗng nhiên cậu nhớ đến điều gì đó, cậu quay đầu nhìn Chu Lỗi sau đó đưa cho Chu Lỗi một hộp thuốc lá. “Cầm lấy một điếu?”
Chu Lỗi chưa bao giờ hút thuốc lá, nhưng cậu ấy nghĩ đến việc mình không giỏi đọc sách nên đã bị khinh thường rồi thì làm sao cậu ấy có thể để người khác “trêu đùa” coi thường mình được nữa? Vì vậy, cậu ấy cũng nhận lấy một điếu thuốc, khi Hàn Nặc Đông ném bật lửa thì cũng run rẩy đỡ lấy. Không hít vào nổi một ngụm thì cậu ấy bị sặc suýt chút nữa nước mắt đã chảy xuống.
Vì vậy, hình ảnh lúc Chu Yến ngồi trong xe thấy em trai của mình và Hàn Nặc Đông chính là như vậy: Một tên ngốc to con mặc quần áo thể dục đang ngồi trong một góc ho khan, người còn lại thì mặc quần kaki đen và áo khoác lông cao cổ. Thiếu niên kia dựa vào bức tường đã vỡ nát, sắc mặt tái nhợt, điếu thuốc vẫn còn kẹp ở ngón tay, đôi mắt mờ mịt nheo lại nhìn về phương xa.
Vẫn là Hàn Nặc Đông nhạy bén, liếc mắt thấy chiếc xe chạy từ xa đang chạy đến thì cậu đã nhanh chóng ném mẩu tàn thuốc còn lại đi, chỉ có em trai của cô vẫn đang hút điếu thuốc như một kẻ chơi bời lông lổng.