Chu Yến mở tư liệu cuộc họp ở trước mặt ra, bên trong chiếc kẹp tài liệu cất giấu một quyển “sách bìa trắng” đang mở.
Cô làm trợ lý hành chính trong một doanh nghiệp nhà nước, bình thường cũng không bận rộn lắm, nên theo thói quen cô thường mang một vài đồ đạc bí mật kẹp vào trong tài liệu công việc để khi rảnh rỗi thì tránh tai mắt của mọi người lén đọc một chút.
Cô nhìn “cuốn sách” này rất lâu, không phải vì nó dài dòng khó hiểu, mà nó ngắn ngủi chấn động, mỗi lần Chu Yến đọc được một đoạn là cô lại phải dừng lại, nhíu mày nghĩ đến cậu thiếu niên kia.
Thân hình cao gầy, đeo khuyên tai một bên, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, vẻ mặt kiêu căng, lúc nào cũng mặc đồ đen, trầm mặc không kiên nhẫn mà mỉa mai, cậu thường khó chịu nhíu mày liếc xéo.
Có lẽ cậu hận thế giới này hoặc hận cô, nếu không cậu sẽ không đưa cho cô một cuốn sách “tồi tệ” đến như vậy.
Nói tệ nhưng cũng không phải là tệ hoàn toàn, có chữ viết và có cả tranh minh họa, chế tác rất dụng tâm. Chữ viết tay được viết rất nhỏ, tinh tế tao nhã, lối vẽ rất tỉ mỉ, đường nét trau chuốt, văn vẻ và câu chữ hết sức hoa lệ và tinh tế, tranh minh họa rất chân thực tinh xảo. Nhưng bìa bên ngoài bao bọc những nội dung ghê tởm bên trong, khi đọc cô luôn có cảm giác như ăn phải dòi bọ.
Cuốn sách của cậu là kiểu này…
Bảy chủ đề, không phải những câu chuyện mà cũng chẳng phải truyện tranh, mỗi chủ đề đều có độ dài khác nhau không đồng nhất, mỗi tiêu đề đều độc lập dẫn đến những chủ đề khác nhau:
Một là: Biến thành ruột… Viết về một người muốn trở thành một cái ruột hôi thối đầy phân một cách khó hiểu.
Hai là: Cách tự sát sung sướиɠ nhất… Phân tích kết quả thử nghiệm về việc thắt cổ, uống thuốc, nhảy lầu, cắt cổ tay và phân cấp độ đau đớn của từng loại.
Ba là: Người côn trùng… Câu chuyện về người giao cấu cùng mẫu trùng sinh ra côn trùng hình người (có cả bản phác thảo cận cảnh hình tám xúc tua miêu tả chi tiết về côn trùng hình người.)
Bốn là: Cắn… Thiết kế những công cụ để quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng (Những tranh minh hoạ vẽ tay ở chủ đề này chủ yếu là: các kiểu khoang miệng và mô hình hàm răng thông dụng của nam và nữ.)
Năm là: Nô lệ tìиɧ ɖu͙© S&M… Chủ đề này viết về các thị vệ trở thành cấm địa của nữ vương, nữ vương đánh đập và thiêu chết các thị vệ.
Sáu là: Câu chuyện về trai bao… Trai bao không cẩn thận làm ra việc xấu hổ là phục vụ mẹ kế.
Bảy là: Sự nhầm lẫn của Oedipus… Câu chuyện về nhân vật xưng “ta” đã giết cha của mình để chiếm đoạt ngôi vương sau đó làʍ t̠ìиɦ cùng với người mẹ.
Điều kỳ quái nhất chính là người sáng tác không hề ký tên, chủ đề cuối cùng cũng chưa viết xong mà chỉ để lại một câu… “Ngày mai ta sẽ ngủ cùng nàng, cầu xin nàng chia cho ta một chút tình cảm.”
Lòng bàn tay của Chu Yến khẽ đổ mồ hôi, cô gập cuốn sách lại sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa lông mày xuất hiện sự mờ mịt, cô nhớ lại sự việc đã xảy ra vào tuần trước…
Ngày đó là sinh nhật của Hàn Nặc Đông, Hàn Bách Tân đã mở tiệc để chiêu đãi, những vị khách phần lớn đều là họ hàng và bạn bè của hắn. Chu Yến biết Hàn Nặc Đông thích ăn ngọt nên đã cố ý đặt cho cậu một cái bánh kem Black Forest hai tầng.
Tắt đèn đốt nến, 18 tuổi, mọi người đều vây quanh chiếc bánh kem hát chúc mừng sinh nhật Hàn Nặc Đông. Nhưng cậu không chờ mọi người hát xong đã thổi tắt toàn bộ nến.
Căn phòng bỗng nhiên tối om khiến mọi người hét lên, lúc này Chu Yến có cảm giác hình như Hàn Nặc Đông đang đến gần cô, hơi thở chạm vào cổ cô…. Hình như cậu đang ngửi mùi trên cơ thể cô.
Đèn trong phòng đã nhanh chóng sáng lên, cô nghiêng đầu nhìn cậu thì thấy cậu cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt bất cần đời, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Chu Yến lùi về phía sau, “Tại sao con không lại không ước vậy?”
“Nếu ước thì sẽ không linh nghiệm đâu.”
“Con đã ước cái gì vậy?”
“Biến thành một cái ruột đầy phân hoặc được chết một cách sung sướиɠ ngay tại chỗ.”
Hàn Nặc Đông nói rất nhỏ, nɠɵạı trừ Chu Yến thì những người xung quanh chẳng ai nghe thấy cả.
Chu Yến nhìn chằm chằm cậu, cô có cảm giác nụ cười trên khóe miệng của cậu như đang ấp ủ một ý đồ xấu gì đó.
“Quyển sách kia là tác phẩm của con phải không?”
“Oa, dì xem xong rồi ạ? Có thích không?” Hàn Nặc Đông chớp mắt nhìn cô, cười đầy xấu xa. Bỗng nhiên Chu Yến cảm thấy hóa ra cậu muốn ghê tởm cô.