Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 7: Không gian giải phẫu

Trước Sau

break

Đó là một con dao găm.
Lưỡi dao chừng mười lăm phân, nhưng có lẽ vì phơi trong không khí quá lâu nên trên bề mặt đã loang lổ vết gỉ.
Cầm một con dao gọt trái cây nấp sau cửa, tâm tư thế nào, không cần nói cũng rõ.
Người đàn ông run lẩy bẩy hơn, thân hình vốn đã gầy gò nay trông càng yếu ớt, thảm hại.
“Tôi, tôi chỉ là, chỉ là…”
Chỉ là định tiện tay cướp chút đồ, rồi tiện thể cướp sắc luôn.
Đó mới là ý nghĩ thật sự, nhưng hắn nào dám nói ra!
Vừa rồi, Ngô Dũng cùng đám người kia đã tận mắt thấy hai cô gái bước vào phòng vệ sinh.
Đợi bọn họ đuổi tới thì người đã biến đâu mất tăm.  Ai cũng hiểu ngay, hai người kia đã bố trí khu trú ẩn trong này.
Nếu có thể đặt trú ẩn cạnh họ, vậy chẳng phải sau này hai người kia sẽ phải dựa vào hắn bảo vệ sao? Như vậy, hắn thu chút lãi cũng đâu có gì quá đáng.
Nghĩ đến nhan sắc nổi bật của hai cô, Ngô Dũng có cảm giác như mình sắp được lên thiên đường.
Lợi dụng lúc mọi người còn mải bàn bạc, hắn đã nhanh tay chiếm lấy cánh cửa nguyên vẹn cuối cùng trong nhà vệ sinh, thành công bố trí nơi trú ẩn.
Mới nãy, hắn tính đi ra ngoài thăm dò tình hình, thuận tiện xem có gặp được một trong hai cô gái kia không. Ai ngờ đúng thật lại bắt gặp một người kéo đồ quay về.
Đúng là cơ hội trời cho!
Ngô Dũng lập tức chọn mai phục sau cửa.
Nào ngờ, con đàn bà này lại bạo lực đến vậy!
Đầu hắn bị húc đến choáng váng, hoa mắt chóng mặt, hai tay thì đau buốt tận xương.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn bỗng giật mình phát hiện dưới thân mình là một vũng máu đỏ tươi.
“Á!!! Máu!”
Người đàn ông trợn mắt, ngất xỉu.
Lâm Sơ: “…”
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng mở cửa.
Cô gái tóc đuôi ngựa cầm cái xẻng sắt, lao ra từ buồng vệ sinh thứ hai từ cuối đếm lên. Vừa chạy được hai bước, cô ấy đột ngột phanh gấp, đứng sững tại chỗ.
Trong nhà vệ sinh thoáng chốc tĩnh lặng.
Lâm Sơ dường như nhìn thấy trong ánh mắt cô gái lóe lên ba chữ: “Chỉ thế thôi?”
Rất nhanh, cô gái tóc đuôi ngựa hoàn hồn, hạ cái xẻng trong tay xuống.
“Tôi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh nên muốn ra giúp chị…” Nhưng không ngờ mới chỉ kịp cầm cái xẻng lên, tên đàn ông kia đã ngất rồi.
Nửa câu sau cô ấy không nói ra, vội chuyển đề tài: “Buổi sáng cảm ơn chị, nếu không nhờ chị giúp, chắc tôi đã chết rồi.”
Nghe thấy tiếng động?
Lâm Sơ nghe vậy, nhìn cô ấy thêm hai lần, khóe môi cong lên, nhàn nhạt đáp: “Tiện tay thôi.”
Chuyện buổi sáng, Lâm Sơ nhìn rất rõ. Nếu không phải chính cô ấy tự mình cố gắng, dù cô có ra tay giúp, đối phương cũng khó mà sống sót trong tình cảnh bị tang thi bao vây tứ phía.
Nói xong, Lâm Sơ bước thẳng về phía nơi trú ẩn của mình. Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng quay về để xem phần thưởng nhiệm vụ.
Khi lấy chìa khóa từ trong ba lô ra, Lâm Sơ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu dặn cô gái tóc đuôi ngựa: “Bọn họ đã biết vị trí trú ẩn của chúng ta rồi. Cô nên tranh thủ kích hoạt cửa chống trộm trong thời gian vẫn còn bảo hộ tân thủ đi.”
Nói xong lời nhắc nhở, cô không buồn quan sát phản ứng hay nét mặt đối phương nữa, chỉ cúi người nhặt hai bao tải tang thi lên rồi bước vào cửa.
Nếu phải chọn hàng xóm, Lâm Sơ thà chọn cô gái tóc đuôi ngựa.
Đám rác rưởi kia mà sống cạnh cô, sau này ra vào chắc chắn sẽ phiền phức không ít.
Có thể nhắc thì cô đã nhắc, còn việc cô ấy có kịp kích hoạt cửa chống trộm trước khi nguy hiểm ập đến hay không, không nằm trong phạm vi Lâm Sơ cần bận tâm.
Vừa bước vào cửa, Lâm Sơ đã nhận được thông báo từ hệ thống.
[Cửa chống trộm thế giới hiện tại đã được kích hoạt, bảo hộ phòng trộm đã mở.]
[Thưởng thêm: mở rộng 3㎡, xin ký chủ tự sắp xếp phương án mở rộng.]
Mở thông báo thứ hai, trước mắt Lâm Sơ hiện lên bản vẽ sơ đồ bằng phẳng. Chỉ thoáng nhìn qua cô liền nhận ra đó là bản thiết kế nơi trú ẩn của mình.
Nơi trú ẩn hiện tại chỉ là một hình chữ nhật dài 3m, rộng 2m, tổng cộng vỏn vẹn 6㎡. Ba mét vuông thưởng thêm này có thể sắp xếp tùy ý, nghĩa là cô muốn dồn hết vào nhà vệ sinh cũng được.
Mà Lâm Sơ… quả thật đã làm vậy.
Cô cần một bàn giải phẫu.
Giải phẫu tang thi đổi điểm tích phân chắc chắn sẽ là công việc dài hạn. Có bàn giải phẫu, cô sẽ bớt tốn công sức hơn rất nhiều.
Không gian ban đầu của nơi trú ẩn vốn đã chật hẹp, ngoài chiếc giường và buồng vệ sinh thì chỉ còn lại lối đi hẹp vừa một người, dùng để đặt chút đồ linh tinh.
Cô thậm chí từng nghĩ đến việc đặt tang thi lên giường để giải phẫu.
Giờ thì không cần nữa. Ba mét vuông thưởng thêm này vừa khéo giải quyết vấn đề của cô.
Ban đầu, cô định tách riêng một phòng để làm giải phẫu thất, nhưng hệ thống nhắc nhở cấp bậc không đủ, chỉ có thể mở rộng một trong hai khu vực sẵn có là phòng chính và nhà vệ sinh.
Thế nên Lâm Sơ dứt khoát biến nhà vệ sinh vốn chỉ rộng 1㎡ thành nhà vệ sinh hình chữ L rộng 4㎡.
Vị trí nhà vệ sinh vẫn nằm bên tay phải khi bước vào, chỉ là chiều sâu từ 1m kéo dài thành 2m. Đi hết bên trong, bên trái lại mở thêm một khoảng dài 3m, rộng 1m.
Đáng tiếc là không có cửa, nếu có thể đóng lại, bên trong sẽ thành một phòng giải phẫu độc lập hoàn toàn.
Nhưng tách biệt được với khu sinh hoạt cũng đã khiến Lâm Sơ vô cùng hài lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc