Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 8: Ra ngoài tìm kiếm vật tư

Trước Sau

break

Cô ném hai bao tang thi vào phòng giải phẫu, sau đó lại lấy 12 thi thể còn lại trong không gian ra, xếp ngay ngắn ở cuối phòng.
Quay lại nhà vệ sinh, cô quan sát chỗ cửa thông ra ngoài.
Mặc dù hệ thống không cho phép tồn tại phòng thứ ba, nhưng nếu cô tự lấy vài tấm ván ghép thành một cánh cửa đơn giản lắp ở đây, chắc cũng chẳng vấn đề gì.
Cô thử nghĩ trong đầu, hệ thống im lặng.
Sống chung mấy tiếng, Lâm Sơ cũng đại khái hiểu rõ logic hoạt động của nó, không phản đối tức là mặc định cho phép.
Thế là cô lập tức đưa ván gỗ vào danh sách vật tư cần thu thập khi ra ngoài.
Chuyến này Lâm Sơ thu hoạch không ít. Không chỉ mở được cửa chống trộm và mở rộng không gian, mà 14 thi thể tang thi kia còn có tiềm năng thu hoạch được hơn 200 điểm tích phân.
Cho dù nhóm người kia có chặn trước cửa nơi trú ẩn của cô suốt 30 ngày đêm, không cho cô bước chân ra ngoài thu thập vật tư, thì chỉ cần dựa vào số điểm tích phân này để đổi lấy dịch dinh dưỡng, cô vẫn có thể trụ được đến khi thời hạn kết thúc.
Có điều…
Trước khi bắt đầu giải phẫu tang thi đổi lấy tích phân, cô vẫn cần một bộ dụng cụ giải phẫu thuận tay.
Hiện giờ trong tay cô chỉ có một con dao gọt trái cây vừa tịch thu được.
Nhìn lớp gỉ sét loang lổ trên lưỡi dao, trong đầu Lâm Sơ chợt lóe lên một ý nghĩ…
Một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, cô cúi đầu nhìn con dao biến dị đang nằm trong tay, lưỡi dao gỉ sét nhưng lại vô cùng sắc bén, cô không khỏi có chút nghẹn lời.
[Vật phẩm: Dao gọt trái cây gỉ sét
Độ hiếm: B
Mô tả: Lưỡi dao phủ kín lớp gỉ đồng đều, đâm vào ra máu đỏ, uy lực tuy không lớn, nhưng xác suất nhiễm uốn ván là 100% nhé.]
…Đúng là món đồ hay ho.
Đọc xong phần mô tả, Lâm Sơ vừa dở khóc dở cười, vừa cảm thán chức năng “biến phế thành bảo” này.
Trong tưởng tượng của cô, kết quả phải là một con dao gọt trái cây sáng loáng, bén nhọn, có thể tạm thời thay thế bộ dụng cụ giải phẫu chuyên dụng.
Nào ngờ hệ thống lại cho ra phiên bản ngược đời như vậy.
Nhưng mà… tỉ lệ nhiễm uốn ván 100% thì cô lại rất thích.
Dù sao bệnh uốn ván nếu không được chữa trị kịp thời thì tỷ lệ tử vong cũng gần như tuyệt đối.
Trong thời buổi loạn thế này, ai cũng tự lo cho mạng mình, trừ khi tìm được căn cứ người sống sót, nếu không chẳng mấy ai có thể kịp thời tìm được vắc-xin uốn ván.
Chỉ tiếc rằng đây là loại tổn thương trì hoãn, giống như hiệu ứng mất máu liên tục trong trò chơi, không thể giết chết đối phương ngay lập tức.
Nhưng với Lâm Sơ, dù sao cũng coi như thêm một con át chủ bài để bảo vệ mạng sống.
Chỉ cần bị lưỡi dao này rạch trúng, cho dù chưa chết ngay, thì kẻ đó cũng sống dở chết dở.
Còn chuyện dụng cụ giải phẫu, cô đành phải tính toán lại. Thật sự không có thì tạm thời dùng con dao đa năng Thụy Sĩ nhận được từ phần thưởng hệ thống.
Thu dọn chiến lợi phẩm, Lâm Sơ bước vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo, tắm rửa qua loa, rồi dùng bộ chăn gối mà hệ thống phát cho để trải giường.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, cô ngả xuống giường, nhanh chóng thả lỏng.
Cô vừa trải qua một trận kịch chiến, vừa mới dọn sạch đám tang thi quanh đây, thì tiếng hét của tên vô dụng ngoài cửa lại thu hút cả bầy tang thi tới khu vệ sinh này.
Bây giờ bọn tang thi đang hưng phấn, cô không có ý định ra ngoài liều mạng vào lúc này.
Khu vực cô đang ở không nhỏ, mặc dù người sống có vẻ đã rút đi, nhưng vì rút lui vội vàng, chắc chắn vẫn còn để lại nhiều vật tư.
Cô cần khôi phục thể lực trước, rồi mới tính tiếp bước tiếp theo.

Khi ánh hoàng hôn cuối cùng tan biến, màn đêm đen tối nhanh chóng bao phủ cả vùng trời.
Đám tang thi ban ngày còn gào rú lồng lộn, giờ chỉ biết vặn vẹo cái cổ, bước chân dần chậm lại.
Một vầng trăng non treo lơ lửng trên bầu trời phía tây. Ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt chiếu xuống làn da xám xịt của tang thi, khiến khung cảnh càng thêm âm u rợn người.
Chính lúc này, Lâm Sơ khom người, lặng lẽ rời khỏi nơi trú ẩn.
Trên người cô mặc một bộ đồ thể thao màu đen, chiếc ba lô đen đeo ngược trước ngực, bóng dáng lặng lẽ hòa vào màn đêm.
Trước khi ra ngoài, cô đã dùng mắt mèo kiểm tra, không có ai phục kích trong nhà vệ sinh, cửa chính mở sẵn, bên ngoài cũng không có tang thi tụ tập.
Người đàn ông bị cô dọa ngất trước đó chẳng rõ đã chạy thoát hay trở thành một thành viên trong bầy tang thi.
Lâm Sơ cầm chặt gậy xương, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Bên ngoài tang thi ít hơn cô tưởng, trên mặt đất còn sót lại những dấu vết chiến đấu mới.
Nhìn dấu chân, dường như chỉ có một người.
Một gương mặt chợt lướt qua trong đầu cô.
Lâm Sơ lập tức gạt bỏ tạp niệm, bước nhanh về phía trước, gậy xương vung xuống.
Mục tiêu lần này của cô là tìm kiếm vật tư.
Không gian trong ba lô có hạn, nếu cứ tiếp tục tích trữ xác tang thi, chẳng mấy chốc ba lô sẽ đầy ắp.
Vì vậy, sau khi lặng lẽ hạ gục tang thi, cô liền đem xác từ trong ba lô thả ra, để nguyên tại chỗ.
Nếu lúc quay về chúng còn đó, cô sẽ thu lại; còn biến mất thì coi như tích chút công đức.
Lâm Sơ len lỏi giữa bầy tang thi. Quả nhiên màn đêm khiến bọn chúng chậm chạp hơn, cô nhanh chóng áp sát cửa tòa nhà.
Sau lưng bất chợt vang lên tiếng “sột soạt” nhỏ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc