Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 28: Thuận tay cứu người

Trước Sau

break

Nghe Lâm Sơ nói vậy, Vu Hồng Phi hơi sững lại, sau đó ánh mắt bỗng trở nên kiên định, như thể chuẩn bị tuyên thệ vào Đảng.
“Cả đời này tôi chưa từng hại dân lành!”
Thấy dáng vẻ ấy, Lâm Sơ đã phần nào đoán được nghề nghiệp của anh ta trước khi bước vào thế giới nhiệm vụ.
Còn chưa kịp để cô tỏ thái độ, Vu Hồng Phi đã vội nói thêm “Cô không cần tháo dây trói tay tôi, như vậy tôi không thể cầm vũ khí, sẽ không đe dọa đến cô. Chỉ cần giúp tôi tháo dây ở chân, để tôi có thể chạy ra ngoài là được.”
Hiển nhiên, anh ta cũng nghe thấy tiếng động lớn mà Lâm Sơ vừa tạo ra. Nếu không thể tự thoát thân, anh ta chỉ có nước trở thành bữa khuya cho lũ tang thi.
Đề nghị ấy, Lâm Sơ cũng sảng khoái chấp nhận.
Cô kiểm tra kỹ dây trói trên tay anh ta, xác nhận hai tay bị trói riêng biệt, sau đó giơ đường đao trong tay lên, chém một nhát cắt đứt dây trói chân, đồng thời lạnh nhạt hỏi: “Người bị nhốt trong nhà vệ sinh kế bên, anh có quen không?”
Cô ám chỉ nhà vệ sinh nữ sát bên. 
Được giải phóng một phần, với phản xạ của lính chuyên nghiệp, Vu Hồng Phi nhanh chóng giật tung phần dây trói còn lại trên người.
Anh ta ngẩng đầu, thấy Lâm Sơ đã lui ra sát cửa, giữ khoảng cách an toàn hơn hai mét với mình, nên cũng không tiến lại gần, chỉ lắc đầu trả lời: “Không quen. Nhưng tôi nghĩ cô biết.”
Cô quen ư?
Lâm Sơ thoáng suy nghĩ, lập tức hiểu ý anh ta.
“Ba người?”
“Đúng.”
Thấy Vu Hồng Phi đã có thể đứng vững, ánh mắt Lâm Sơ hơi lóe lên, hỏi tiếp: “Bọn họ cũng bị trói như anh?”
Anh ta gật đầu chắc nịch.
“Tất nhiên. Ba tên đó vốn chẳng chịu ngồi yên.”
Nghe vậy, Lâm Sơ không chần chừ thêm, ba bước thành hai đi tới cửa nhà vệ sinh nữ, giơ chân đá mạnh.
Cánh cửa bật tung, đập thẳng vào mặt gã đàn ông đeo kính đang lết tới. Cặp kính vốn đã nứt nẻ lập tức vỡ tan tành, còn gã thì văng ra xa, ngã dúi người vào hai kẻ còn lại.
Ba người chồng chất lên nhau, hoảng loạn nhìn Lâm Sơ. Ánh mắt họ có kinh hãi, bối rối, thậm chí cả tuyệt vọng… nhưng Lâm Sơ chỉ liếc qua một cái rồi lập tức quay người, lao thẳng về phía cửa sau.
Vu Hồng Phi vừa bước ra đã bắt gặp bóng lưng nhanh như gió của cô. Anh ta liếc nhìn ba kẻ dưới đất, mím môi, không thốt một lời, rồi vội vàng đuổi theo.
Vì tốn chút thời gian, đến khi Lâm Sơ lao ra cửa sau thì đã thấy hai con tang thi dẫn đầu, bỏ xa đàn phía sau cả trăm mét, đang nhào tới cửa.
Cô giơ đao chém thẳng.
Tang thi đầu tiên vừa thấy người sống đã vươn tay ra, nhưng ngay sau đó cánh tay nó đã văng khỏi cơ thể. 
Phí quá!
Xương gãy thế này, hệ thống không thu.
Lâm Sơ nhíu mày, cảm thấy hơi xót của.
Nhưng cô không tiện đổi sang gậy xương trước mặt Vu Hồng Phi, chỉ có thể nghiến răng, vung đao chém liên tiếp, khiến hai con tang thi biến thành mảnh vụn.
Vu Hồng Phi lặng người nhìn cảnh tượng trước mắt. Nếu không phải tay đang bị trói, anh ta nhất định sẽ gãi đầu để che giấu sự kinh hãi của mình.
Hèn chi trước khi xuất phát, thủ trưởng đã dặn không được coi thường phụ nữ.
Thì ra, phụ nữ bây giờ… đáng sợ đến vậy. 
Hai con tang thi không thể mang về, Lâm Sơ liền nhanh chóng móc ra hai cặp nhãn cầu, lợi dụng túi áo che chắn mà bỏ vào không gian.
Xong việc, cô mở toang cánh cửa sau, tạo điều kiện cho tang thi dễ dàng xông vào.
Đến khi quay lưng lại, bầy tang thi còn cách chưa đầy năm mươi mét.
Không chần chừ thêm, Lâm Sơ lập tức lao vào màn đêm.

“Cô đúng là lợi hại thật. Đám người Mã Nham đã dọn sạch tang thi quanh đây rồi, không ngờ chỉ một trận động tĩnh lớn đã thu hút một đống con lại đây.”
Lâm Sơ liếc mắt nhìn anh ta, nhàn nhạt sửa lại: “Lâm Sơ.”
Vu Hồng Phi sững ra hai giây, mới phản ứng được đó là tên cô. Anh ta liền cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều: “Lâm Sơ, rất vui được làm quen.”
Nếu tay không bị trói, chắc hẳn anh ta đã chìa tay ra bắt.
Lâm Sơ gật nhẹ để đáp lại, rồi xoay người tiếp tục quan sát tòa nhà đối diện. 
Vừa nãy, khi tang thi kéo tới, để tránh bị bao vây, cô buộc phải rút lui. Vu Hồng Phi nói anh ta biết một chỗ vừa có thể tránh tang thi, vừa quan sát được tình hình nơi trú ẩn của đám Mã Nham.
Tay anh ta vẫn bị trói, cũng chẳng có lý do gì để lừa dối cô, nên Lâm Sơ quyết định đi theo.
Quả nhiên, tòa nhà đối diện đã được dọn dẹp sạch. Họ leo lên tầng hai, tìm được cửa sổ đối diện thẳng sang bên kia, cảnh tượng bên kia lập tức thu hết vào mắt.
Bây giờ đã là 11 giờ tối, màn đêm dày đặc, chỉ thấy bầy tang thi theo tiếng động và mùi người sống, tiến vào nơi trú ẩn của Mã Nham. 
Từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền sang, lúc gần lúc xa.
Lâm Sơ biết, ba kẻ bị bỏ lại kia chắc chắn sẽ bị lũ tang thi xé xác. Trạng thái chết sẽ rất khó coi.
Nhưng cô không hề hối hận.
Nếu không dẫn tang thi đến, thì cô sẽ tự tay giải quyết bọn chúng.
Bởi vì bọn chúng muốn lấy mạng cô trước. Chỉ là bản lĩnh không bằng người mà thôi.
Ở tận thế này, sức mạnh là thứ quyết định tất cả, mạnh được yếu thua. 
Lâm Sơ chưa từng chủ động tìm rắc rối, nhưng một khi có kẻ dám động vào cô, tuyệt đối sẽ không còn đường sống.
Trong đêm tối tĩnh lặng, vài tiếng hét vừa rồi của ba kẻ kia nghe rõ ràng hơn hẳn.
Không biết Mã Nham và đồng bọn ở khu dược phẩm bên kia đường có nghe thấy hay không.
“Cô không cần áy náy. Ba người đó tiết lộ thông tin của cô cho Mã Nham, còn cố tình muốn hại cô. Cô không có nghĩa vụ cứu chúng.”
Vu Hồng Phi dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tai nghe tiếng la hét thảm thiết, bỗng cất lời.
Nhưng câu nói đó là để an ủi Lâm Sơ, hay để thuyết phục chính mình, ngay cả anh ta cũng không rõ.
Với thân phận từng là quân nhân, gánh trên vai trách nhiệm bảo gia vệ quốc, anh ta lại phải bất lực đứng nhìn người khác chết thảm ngay trước mắt.
Từ khi bước vào thế giới nhiệm vụ này, tam quan của anh ta đã liên tục bị chấn động rồi tái định hình.
Thủ trưởng từng nói: “Nếu không học cách thích nghi, thì chỉ còn cách chờ chết.”
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, anh ta còn chưa muốn chết.
“Tôi không có gánh nặng tâm lý.”
Lâm Sơ lạnh nhạt đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng tối ngoài kia.
Người từng thấy qua vực sâu đen tối như cô, làm gì còn dư địa cho gánh nặng trong lòng.
“Dù sao… vừa rồi cảm ơn cô.”
Nếu không có Lâm Sơ, người kêu thảm chắc chắn là anh ta.
“Anh bị mấy kẻ kia bắt như thế nào vậy?” 
Dọc đường, Lâm Sơ quan sát thấy dù hai tay bị trói, động tác của Vu Hồng Phi vẫn linh hoạt, hoàn toàn không giống người bị trói buộc.
Anh ta gầy nhưng săn chắc, từng thớ thịt đều là cơ bắp rèn luyện. Tư thế bước đi chuẩn mực, rõ ràng là xuất thân từ quân đội.
Cô còn để ý thấy bàn tay anh ta có những vết chai sần ở vị trí quen thuộc, chỉ có nhiều năm cầm súng mới để lại dấu vết ấy.
Một người như vậy, sao lại rơi vào tay Mã Nham, còn bị khinh miệt gọi là “thằng lính ngốc”?
Nghe câu hỏi, Vu Hồng Phi theo bản năng muốn đưa tay gãi đầu, vừa nhấc tay lên mới nhớ ra vẫn còn bị trói, chỉ đành thở dài bất lực: “Sáng nay Mã Nham dẫn người đi đập phá khắp nơi, làm hại đến một số người mới. Tôi vừa đúng lúc đi ngang qua…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc