1, 2, 3… 6.
Dựa vào ánh trăng, Lâm Sơ lặng lẽ đếm, tổng cộng sáu tên.
Ban ngày lúc tới tòa số 6, cô đã thấy chín người. Trừ ba gã đeo kính ra, phe Mã Nham còn lại đúng sáu tên.
Theo những gì cô nghe lỏm được từ cuộc trò chuyện giữa Cương Tử và Khỉ Gầy, thường thì chúng sẽ để lại hai kẻ canh cửa.
Mà hiện giờ, Cương Tử và Khỉ Gầy đã nằm trong túi không gian của cô, vì thế nhóm Mã Nham chỉ còn đúng sáu tên đang ở ngay trước mắt này.
Không ngờ bọn chúng lại kéo hết quân ra ngoài, coi như giúp cô bớt đi một mớ phiền toái.
Tên đi cuối còn quay lại khóa cửa ra vào, cẩn thận rút chìa vặn chốt. Có chìa, có khóa, hẳn cũng là lý do khiến chúng dám bỏ cả ổ mà đi hết.
Để chắc chắn chúng không quay lại bất ngờ, Lâm Sơ cố ý nhìn đồng hồ hệ thống, canh cho đến khi bọn kia ra khỏi hẳn khuôn viên, rồi mới nhẹ nhàng men theo lối sau tiến vào.
Đến nơi, cô lại cẩn thận quan sát một hồi. Sau khi xác nhận đúng là không có kẻ nào ở lại, Lâm Sơ mới lôi sợi dây thép từ không gian ra, luồn vào ổ khóa.
Xoay mấy cái, liền nghe thấy một tiếng “cách” quen thuộc.
Lâm Sơ đẩy cửa hé ra một khe nhỏ, cẩn thận dò xét rồi khẽ bước vào.
Khác với bố cục tầng một của tòa nhà số 6, tầng trệt nơi đây rộng hơn hẳn. Công ty này trước kia chắc hẳn rất đông nhân viên, ngoài khu tiếp khách ngay cổng, bên trong còn chi chít chỗ ngồi làm việc và các phòng họp.
Cánh cửa lớn của công ty đóng chặt, bên trong cũng chẳng có bao nhiêu vết máu. Rất rõ ràng lúc tang thi bùng phát, nơi này không chịu ảnh hưởng quá lớn. Hầu hết cửa phòng đều còn nguyên vẹn.
Lâm Sơ chợt hiểu ra tại sao Mã Nham chọn nơi này làm căn cứ.
Cửa chính có thể khoá, bên trong lại có đủ các phòng nhỏ để mỗi người bố trí chỗ trú ẩn riêng. Chỉ cần khoá cửa ngoài lại, kẻ khác gần như không có cách nào đột nhập.
Tất nhiên, ngoại trừ những kẻ có chút tay nghề đặc biệt như cô.
Vừa đi được mấy bước, Lâm Sơ bỗng nghe thấy động tĩnh vang lên từ bên trong toà nhà.
Có người?
Cô lập tức dừng chân, gậy xương xuất hiện trong tay, sẵn sàng thủ thế.
Nhưng tiếng động không hề đến gần, cũng chẳng chịu ngừng lại.
Lâm Sơ trầm ngâm giây lát, rồi men theo nguồn phát ra âm thanh mà từng bước tới gần.
Cô dừng lại trước cửa nhà vệ sinh nam.
Cửa đóng chặt, còn tiếng động thì vọng ra từ bên trong.
Từ lúc tiến vào thế giới nhiệm vụ này, cô dường như đặc biệt có duyên với mấy nhà vệ sinh ở tầng một. Chỉ có điều, lần này không biết trong đó lại là tình huống gì.
Dẫu tò mò, nhưng Lâm Sơ không định chuốc thêm rắc rối.
Cô bám theo Đại Thành đến tận sào huyệt của đám Mã Nham, mục đích vốn chỉ là phá hủy nơi trú ẩn của bọn chúng.
Dựa vào thông tin nghe lén được từ Cương Tử và Khỉ Gầy, cô biết bọn chúng vì có lợi thế địa hình nên chưa từng bỏ điểm tích phân để kích hoạt hệ thống cửa chống trộm.
Hiện tại cô đã xông thẳng vào hang ổ của người ta, chỉ cần phá hỏng toàn bộ cửa tầng một, mục tiêu của cô xem như hoàn thành.
Lâm Sơ vừa định quay đi, bên trong chợt vọng ra vài tiếng rên rỉ bị nghẹn: “Ư ư…”
Là người.
Trong đầu Lâm Sơ thoáng hiện lên một ý nghĩ, chẳng phải trước đó bọn chúng nhắc đến “thằng lính ngốc” sao?
Nếu đoán không sai, đây hẳn là người mà Mã Nham và đồng bọn bắt được khi lùng sục phá hỏng chỗ trú ẩn của người khác.
Nguyên nhân cụ thể là gì, cô không rõ.
Lâm Sơ chỉ do dự trong chốc lát, rồi vẫn kiên định bước đi.
Cửa nhà vệ sinh sớm muộn cũng phải phá, nhưng không phải lúc này.
Chẳng bao lâu, cô đi đến phòng họp đầu tiên mà mình vừa lướt qua.
Các phòng họp ở đây đều dùng cửa kính, lại còn là kính cường lực.
Loại này thì dễ xử lý.
Lâm Sơ lấy ra chiếc búa thoát hiểm mà cô tiện tay nhặt trong lối thoát hiểm mấy hôm trước.
Đây chính là khắc tinh của mấy loại cửa kính như thế.
Là pháp y, cô từng tham gia huấn luyện phối hợp cùng đội cứu hỏa, kỹ thuật phá kính đã thuộc nằm lòng từ lâu.
Cô biết rõ điểm yếu của kính cường lực nằm ở 4 cạnh và góc. Muốn phá, phải dùng lực vừa phải, liên tục gõ nhiều lần vào cùng một điểm ở mép hoặc góc.
“Cách, cách, cách—”
Mới ba nhát, mặt kính đã nứt toác, các vết rạn từ điểm va chạm lan ra thành một mạng nhện.
“Hệ thống, nếu đây là cửa khu trú ẩn, làm thế này có tính là phá hoại không?”
[Tính.]
Hệ thống trả lời ngắn gọn. Lâm Sơ chẳng bận tâm, cô chỉ cần biết kết quả.
Nếu thế này cũng tính, vậy nhiệm vụ của cô đơn giản hơn nhiều so với việc phải dỡ cả cánh cửa.
Dù sao trong thế giới đầy rẫy tang thi như này, tạo tiếng động quá lớn đồng nghĩa với rước hoạ vào thân.
May mà vì muốn tích điểm và thuận tiện cho việc sinh hoạt, bọn Mã Nham sớm đã quét sạch toàn bộ tang thi quanh đây.
Cho dù đám tang thi ở xa có nghe tiếng mà tìm đến, thì cũng phải tốn một ít thời gian.
Nghĩ vậy, Lâm Sơ không chần chừ thêm, cầm búa thoát hiểm, lần lượt gõ vỡ toàn bộ cửa kính của các phòng họp tầng một.
Vừa thành thạo vừa dứt khoát, mười cánh cửa chỉ mất hai phút đã xử lý xong.
Để chắc ăn, cô còn lục soát một vòng tầng một.
Sau khi xác định ngoài hai nhà vệ sinh chưa động tới thì không còn sót lại gì, Lâm Sơ lập tức rút lui theo đường cũ.
Tiếng kính vỡ trong màn đêm quá mức rõ ràng, từ xa đã nghe được từng đợt tang thi rục rịch di chuyển.
Đi ngang qua khu vệ sinh, cô rõ ràng nghe thấy động tĩnh bên trong lớn hơn trước rất nhiều.
Không chỉ nhà vệ sinh nam mà ngay cả nhà vệ sinh nữ cũng vang lên những tiếng động mơ hồ.
Lâm Sơ lập tức đổi gậy xương trong tay thành thanh đường đao, kẹp ngang trước ngực, sau đó tung chân đá mạnh cánh cửa nhà vệ sinh nam.
Viên Kiện Thể Hoàn uống ban ngày vẫn có hiệu lực. Chỉ một cú đá, cánh cửa đã bật tung.
Bên trong, một người đàn ông đầu đinh bị trói chặt, miệng dán băng đen, tay bị bẻ quặt ra sau. Cả người anh ta quấn chặt như cái bánh tét, bị cố định vào trụ bồn rửa tay.
Vừa liếc mắt, Lâm Sơ đã cảm nhận được khí chất chính trực tỏa ra từ người đàn ông này.
Loại khí chất chỉ có người lính từng vào sinh ra tử mới có được.
Cô chợt hiểu vì sao đám người đó lại gọi anh ta là “thằng lính ngốc”.
Cô bước tới, giật phăng miếng băng dính trên miệng anh ta.
“Anh là ai?”
“Cô chính là người phụ nữ mà bọn chúng đang tìm?”
Cả hai gần như đồng thanh.
Lâm Sơ không trả lời ngay.
Người đàn ông nhìn thoáng qua thanh đao trong tay cô.
“Cương Tử đã bị cô giải quyết rồi.”
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Thấy vẻ cảnh giác hiện lên trong mắt Lâm Sơ, anh ta nở một nụ cười lúng túng.
“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp.”
“Chào đồng chí, tôi là Vu Hồng Phi, cũng là một người làm nhiệm vụ hệ thống.”
Nói thẳng thân phận của mình, rõ ràng Vu Hồng Phi đang bày tỏ thành ý.
Ngoài cửa, những tiếng loạt xoạt càng lúc càng gần.
Tang thi bị tiếng kính vỡ hấp dẫn tới, chẳng mấy chốc sẽ vây chặt chỗ này.
Nhưng Lâm Sơ không vội, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông, bình tĩnh mở miệng: “Dựa vào đâu tôi phải tin anh?”