Trở về khu trú ẩn, Lâm Sơ rửa qua mấy vết máu dính trên da, rồi ngồi xuống cạnh cửa, lấy thanh đao vừa thu được từ chỗ Cương Tử ra, cẩn thận quan sát.
Thanh đao này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.
Cả cây dài chừng một mét, thân đao thẳng, ánh lên luồng sáng âm trầm, như thể được rèn từ một loại vật liệu công nghệ cao nào đó. Nhìn thế nào cũng chẳng giống thứ mà trình độ khoa học hiện tại của loài người có thể chế tạo.
Giống như… sản phẩm của hệ thống.
Thế nhưng khi mở cửa hàng điểm tích phân ra xem, cô chỉ thấy vài món vũ khí bình thường, hoàn toàn không có loại đao nào như thế. Có lẽ vì bản thân vẫn còn là tân thủ, nhiều quyền hạn chưa được mở.
Một thanh đao hiếm có như vậy, khó trách Cương Tử coi trọng đến mức dính chút máu cũng phải lập tức lau sạch. Giờ rơi vào tay Lâm Sơ, coi như tiện nghi cho cô.
Ngược lại, tên lùn gầy chẳng có vũ khí gì đặc biệt, chỉ là cây gậy bóng chày bình thường. Cộng thêm cây gậy bóng chày thu được từ tên cao béo A Phong trước đó, giờ trong không gian của Lâm Sơ đã có hai cây.
Gậy bóng chày tuy đơn giản nhưng dài, lực đánh không nhỏ. Trong thời buổi này, có được một cây như vậy đã coi như vũ khí phòng thân không tồi.
Cô cẩn thận cất riêng mấy món vũ khí, lòng vẫn luôn cảnh giác, chẳng biết đám người Mã Nham sẽ mò tới lúc nào. Tiện tay, Lâm Sơ lấy một ổ bánh mì ra lót dạ, bổ sung chút thể lực.
Ổ bánh mì vừa nuốt xuống, ngoài cửa đã truyền đến tiếng động.
Cô bước tới, áp mắt vào lỗ quan sát. Bên ngoài là gã đàn ông từng xuất hiện cùng Mã Nham buổi sáng.
Hắn ta cau mày, thấp giọng gọi:
“Cương Tử?”
“Khỉ Gầy?”
Liên tục gọi mấy tiếng vẫn chẳng thấy ai đáp lời. Mặt Đại Thành thoáng sa sầm.
“Đại ca giao nhiệm vụ quan trọng như vậy, thế mà bọn họ lại dám lười nhác trốn việc.”
Hắn lầm bầm trách móc, tưởng hai tên kia lại lén đi nghỉ ngơi, bèn vào nhà vệ sinh kiểm tra một vòng nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng.
“Chẳng lẽ là trốn ra ngoài chơi?”
Ý nghĩ vừa lóe lên liền bị hắn ta phủ nhận ngay: “Không thể nào. Cương Tử luôn nghĩ đến chuyện báo thù cho em trai, chắc chắn không lười biếng. Cho dù Khỉ Gầy muốn trốn việc, Cương Tử cũng không cho phép.”
Sắc mặt Đại Thành dần trở nên nghiêm trọng: “Có chuyện rồi. Nhất định đã xảy ra chuyện, phải báo cho đại ca ngay!”
Hắn ta vác đại đao định rời đi, nhưng vừa bước được mấy bước, liền nhìn thấy dấu chân trên mặt đất.
Dấu chân kéo dài ra tận ngoài tòa nhà.
“Cương Tử và Khỉ Gầy đi ra ngoài? Bọn họ chắc chắn đã phát hiện dấu vết của con tiện nhân kia rồi!”
Sự hoảng hốt trên mặt Đại Thành chợt lắng xuống, thay vào đó là sự quyết liệt. Không cần biết thật giả ra sao, việc quan trọng nhất bây giờ là phải lập tức quay về báo cho đại ca.
Trong lòng còn đang nghĩ ngợi chuyện khác, bước chân hắn ta vô thức cũng nhanh hơn, chẳng hề nhận ra sau lưng mình đã có thêm một “cái đuôi” bám theo.
Lâm Sơ thấy Đại Thành vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền lặng lẽ mở cửa, đặt tờ giấy đã chuẩn bị sẵn trước cửa căn phòng áp cuối.
Cô nấp sau bức tường, dõi mắt theo bóng dáng hắn, chắc chắn rằng hắn ta không nghe thấy động tĩnh gì mới men theo tường, âm thầm bám sát.
Từ khu của Mã Nham đến chỗ cô vốn dọc đường toàn tang thi, nhưng đã sớm bị bọn hắn quét sạch đổi lấy điểm tích phân. Nhờ thế, Lâm Sơ đi theo một mạch không gặp trở ngại, băng qua cổng khu, sang con đường đối diện rồi tiến vào một khuôn viên khác.
Nhìn cánh cổng loang lổ đầy máu, cô đoán đây hẳn là một công viên phần mềm.
Đúng như tên gọi, bên trong toàn công ty công nghệ. Những công ty này kiếm tiền dựa vào công nghệ trên điện thoại và máy tính, chẳng liên quan gì đến sản xuất hàng hóa, càng khỏi nói đến việc tích trữ vật tư.
Khó trách đám Mã Nham phải mạo hiểm sang hẳn khu công nghệ dược phẩm kế bên để kiếm vật tư.
Có lẽ vì hai khu nằm cạnh nhau, lại cùng một nhà thầu xây dựng, nên cách bố trí giống hệt nhau, cứ như copy - paste. Nhờ thế, Lâm Sơ dễ dàng ghi nhớ các lối đi.
Cô vừa đi vừa quan sát kỹ lưỡng, còn Đại Thành thì chẳng có tâm trí nghĩ nhiều. Hắn ta hấp tấp mở cửa sau một tòa nhà, xông vào mà chẳng buồn khép cửa, vừa đi vừa hô: “Đại ca, đại ca!”
Lâm Sơ không dám liều lĩnh đi thẳng vào trong, chỉ dựa vào âm thanh để lần theo, tìm thấy một khung cửa sổ vỡ bèn khom người nấp xuống bên dưới.
“Ồn ào cái gì?”
Giọng Mã Nham vọng ra, mang theo chút khó chịu.
“Cương Tử với Khỉ Gầy biến mất rồi.”
Lời vừa dứt, bên trong liền truyền ra tiếng vật nặng rơi xuống đất, kèm theo vài hơi hít dồn dập.
“Nói cho rõ ràng!” Giọng Mã Nham trở nên nghiêm khắc.
“Em thấy dấu chân của Cương Tử và Khỉ Gầy đi từ trong tòa nhà ra ngoài. Bên ngoài còn có dấu chân hai người phụ nữ. Nhưng vì trước đó có nhiều tang thi, máu me lẫn lộn, em không nhìn rõ bọn họ rốt cuộc đi đâu. Em đoán chắc là hai ả kia quay lại, thấy Cương Tử với Khỉ Gầy canh gác nên không dám vào, nhưng bị người của chúng ta phát hiện rồi đuổi theo.”
Có kẻ lập tức hỏi: “Thế lúc mày tới, không nghe thấy tiếng động hay đánh nhau gì à?”
Đại Thành nghĩ ngợi chốc lát, rồi khẳng định: “Không có. Nơi đó yên tĩnh lắm. Em không dám tìm bừa, chỉ vội quay về báo tin.”
Nghe xong, Mã Nham khẽ bật cười: “Đàn bà có giỏi trốn đến đâu cũng vô ích, chẳng phải cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi tay tao sao?”
Hắn đứng dậy, vung tay: “Đi, chúng ta sang đó xem. Không thể để Cương Tử, cái thằng thô lỗ kia làm hỏng hai món hàng ngon.”
Câu nói vừa thốt ra, cả căn phòng bỗng lặng đi trong giây lát. Cả đám đều nhớ tới người phụ nữ ở cửa hàng tiện lợi hôm nọ, gương mặt bị rạch nát kia lập tức hiện lên trong đầu.
Lâm Sơ cũng thoáng nhớ lại cảnh tượng đó, sống lưng lạnh buốt.
Mã Nham dường như nhận ra sự im lặng khác thường, gã ta nâng cao giọng, gằn từng chữ: “Thế nào? Không ai muốn đi à?”
“Muốn, tất nhiên là muốn!” Có kẻ phản ứng nhanh, lập tức phụ hoạ. Mấy tên còn lại cũng ào ào hùa theo.
“Nghe nói lần này có tới hai đứa, một mình tao cũng chẳng chơi hết, chia cho chúng mày một đứa.”
Mã Nham vừa dứt lời, không khí lập tức bùng nổ lại, ai nấy đều phấn khích.
Có kẻ tiếc nuối nói: “Đại ca, nếu tất cả đều đi, vậy ai ở lại trông coi? Còn mấy người kia với thằng lính ngu đó thì sao?”
Tên này ban ngày phải ở lại gác cửa, chẳng được tham gia, giờ nghe lão đại ám chỉ sẽ “thưởng” thì lòng dạ ngứa ngáy, sợ lại bị bỏ rơi lần nữa.
Mã Nham liếc hắn, hừ lạnh: “Nhìn dáng vẻ kém cỏi kia của mày đi. Đêm nay không để ai lại hết, tất cả cùng đi. Gặp được thì ai cũng có phần.”
Trong tòa nhà lập tức vang lên những tiếng reo hò đầy hứng khởi.
Bên ngoài, Lâm Sơ nhân cơ hội lặng lẽ di chuyển, hoàn toàn ẩn mình sau bức tường.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám người ồn ào kéo nhau từ trong tòa nhà đi ra.