Thấy Cương Tử ngã xuống, Trịnh Tử Du mới thở phào, cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Lâm Sơ:
“...Tôi không kéo chân chị chứ?”
Lâm Sơ khẽ lắc đầu, mỉm cười trấn an. Nhân lúc bóng tối che chắn, cô lấy từ trong túi ra một mảnh vải sạch được cắt từ quần áo bệnh nhân mấy hôm trước, đưa cho Trịnh Tử Du.
“Cầm lấy, lau máu trên mặt đi.”
Trịnh Tử Du vội nói cảm ơn, ngoan ngoãn nhận lấy, lau sạch vệt máu. Cô ấy vừa định cúi xuống xử lý xác chết thì bị Lâm Sơ đẩy đi: “Vào trong rửa cho sạch sẽ đi. Đám đàn ông này vốn dơ dáy, bây giờ điều kiện y tế lại kém, đừng để nhiễm bệnh. Ở đây để tôi lo.”
Nghe vậy, Trịnh Tử Du thoáng sững người, hoảng hốt gật đầu cảm ơn liên tục, còn hứa sau khi rửa sạch sẽ ra giúp Lâm Sơ. Nói xong liền quay vào khu trú ẩn.
Chờ cô ấy rời đi, Lâm Sơ mới kéo xác Cương Tử về phía cửa phòng mình, mượn góc khuất che chắn rồi lập tức thu vào không gian.
Máu của người sống khác hẳn với tang thi, Lâm Sơ không muốn để Mã Nham và bọn kia nhìn ra sơ hở quá sớm. Cô lấy mảnh vải bẩn trong không gian ra lau hết vết máu, rồi lại lấy máu tang thi bôi lên nền nhà.
Vừa làm xong, Trịnh Tử Du cũng trở lại, thấy cô đang bố trí hiện trường thì lập tức bước đến phụ một tay.
Khi máu đã được xử lý ổn thỏa, Lâm Sơ quay về nơi trú ẩn, lấy ra đôi giày của Cương Tử và tên lùn gầy. Cô xỏ giày của Cương Tử vào, còn đưa giày của tên lùn cho Trịnh Tử Du.
“Cô mang vào đi.”
Trịnh Tử Du hơi khựng lại, ngập ngừng hỏi: “Đây là…?”
“Là giày của tên lùn đó. Chúng ta mang giày của chúng, đi lại giả vờ như bọn chúng còn sống. Hai gã to đùng bỗng dưng biến mất, tên Mã Nham kia chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Câu nói này ngầm mặc định Trịnh Tử Du cũng đã mở tầm nhìn mèo. Nếu không, cô ấy đã chẳng kịp thời xông ra hỗ trợ giết chết Cương Tử.
Trịnh Tử Du thông minh, hiểu ngay, chẳng hỏi thêm, chỉ cúi đầu xỏ giày vào.
Theo sự chỉ dẫn của Lâm Sơ, cả hai đi vài vòng trong phòng, rồi men theo con đường ra đến bồn hoa dưới chân tòa nhà số 6, sau đó mới thay lại giày của mình.
“Giờ chúng ta quay lại thế nào?” Trịnh Tử Du nhìn dấu chân giả trên nền đất rồi lại cúi xuống ngó giày của mình, vẻ mặt bối rối.
“Đi vòng một đoạn rồi hẵng quay về.” Lâm Sơ đáp.
May thay, lũ tang thi quanh tòa số 6 đã sớm bị đám Mã Nham quét sạch, giờ đây hai người đi lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Lâm Sơ dẫn Trịnh Tử Du vòng đến cửa tòa 6, rồi lại quay lại chỗ bồn hoa, cứ thế đi vòng ba lượt quanh khu vực. Cuối cùng, hai người dừng lại dưới một góc tường.
Trịnh Tử Du nhìn quanh vài lần, không chắc chắn lắm: “Chỗ này… hình như là dưới cửa sổ nhà vệ sinh của chúng ta?”
Lâm Sơ gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Ánh mắt của Trịnh Tử Du khẽ sáng lên.
Cô ấy vốn còn lo không biết phải che giấu tung tích thế nào, không ngờ Lâm Sơ đã nghĩ chu toàn, còn trực tiếp dẫn mình thực hiện.
Nhìn ánh mắt kia, Lâm Sơ liền hiểu đối phương đã nắm được ý mình, không phí lời thêm. Cô cẩn thận kéo khung cửa sổ nhà vệ sinh vốn đã nứt vỡ ra.
Bệ cửa sổ xây khá cao, ngang tầm ngực Lâm Sơ, muốn tự mình leo qua quả thật hơi khó.
“Cô vào trước đi.” Lâm Sơ khẽ gật cằm ra hiệu.
Trịnh Tử Du cho rằng Lâm Sơ muốn mình vào trước để tiếp ứng nên không hỏi nhiều, dưới sự hỗ trợ của cô, leo lên bệ cửa rồi nhảy xuống vào trong.
Nhân lúc Trịnh Tử Du đang ở góc khuất tầm nhìn, Lâm Sơ nhanh tay lấy từ không gian ra một chiếc thùng, kê dưới chân, chỉ vài động tác đã leo lên bệ cửa, rồi lại thu chiếc thùng vào không gian trước khi nhảy xuống.
Khi cô vừa đáp đất, liền bắt gặp ánh mắt đầy thán phục của Trịnh Tử Du.
“Lâm Sơ, chị từng học võ đúng không?”
Thảo nào vừa rồi bảo cô ấy vào trước, thì ra người ta căn bản không cần ai hỗ trợ.
Lâm Sơ còn đang nghĩ nên giải thích thế nào cho hợp lý, thì đối phương đã tự tìm cho cô một cái cớ hoàn hảo. Thế là cô thuận thế gật đầu, coi như thừa nhận.
Thấy Lâm Sơ thừa nhận, Trịnh Tử Du lập tức nhớ lại sự bình tĩnh khác thường và thân thủ hơn hẳn đám đàn ông của cô, càng thêm tin chắc Lâm Sơ từng học võ thuật.
Không muốn phí thêm thời gian, Lâm Sơ nhanh chóng xóa dấu vết trên bệ cửa, kéo cửa sổ về trạng thái ban đầu, lại dùng máu tang thi che lấp những dấu chân vừa rồi.
Xong xuôi, cô đứng trước cửa phòng mình, nhìn sang Trịnh Tử Du cũng đang chuẩn bị đi vào.
“Có thể sắp tới tôi sẽ làm một chuyện khá mạo hiểm. Hai hôm tới, nếu có nghe thấy động tĩnh, tốt nhất cô đừng ra ngoài.”
Nghe vậy, Trịnh Tử Du hơi nhíu mày: “Lâm Sơ, tôi biết chị từng học võ, thực lực không tệ, nhưng đám người kia không dễ đối phó đâu. Bọn chúng đông người, nếu có thể tránh…”
Nói đến đây, cô ấy lại cắn môi. Những ngày ở chung đã khiến khoảng cách giữa hai người gần hơn, theo bản năng Trịnh Tử Du muốn ngăn cản đối phương mạo hiểm. Nhưng nghĩ kỹ, cả hai chỉ mới quen nhau, Lâm Sơ đã giúp mình nhiều như vậy, bản thân cô ấy chẳng có tư cách can thiệp vào quyết định của người ta.
Nghĩ vậy, Trịnh Tử Du đổi giọng: “Chị tự lo cho mình cẩn thận. Nếu có gì cần tôi giúp, cứ gọi tên tôi trước cửa, tôi sẽ nghe được.”
Nếu không có Lâm Sơ, có lẽ cô ấy đã sớm chung số phận với gã đàn ông nhát gan kia rồi. Dù đối phương nói đã nhận thù lao, nhưng ân tình này, Trịnh Tử Du luôn ghi nhớ.
Ở chung vài ngày, Lâm Sơ cũng đại khái nhìn rõ tính cách đối phương, biết bản thân tạm thời có thể tin tưởng cô ấy.
Cô gật đầu: “Yên tâm, nếu cần đến cô, tôi sẽ không khách sáo.”
Nghe vậy, Trịnh Tử Du mới nở nụ cười.
Hai người chào nhau rồi mỗi người trở về nơi trú ẩn riêng. Trước khi đóng cửa, họ lại cẩn thận xóa sạch dấu giày trước cửa. Dù cách làm này chưa hẳn chuyên nghiệp, nhưng giữa mặt đất đầy máu và vết bẩn thế này, nếu không phải chuyên gia hình sự thì cũng khó lòng nhận ra. Đối với người bình thường, như vậy đã đủ.
Chỉ cần tạm thời qua mắt được Mã Nham, mục đích của Lâm Sơ coi như đã đạt được.
Mà phía bên Mã Nham, cả ngày lùng sục vẫn chẳng thấy bóng dáng Lâm Sơ.
“Con tiện nhân đó rốt cuộc trốn đi đâu rồi! Chẳng lẽ nó dám bỏ cả nơi trú ẩn sao?!”
“Đại Thành, mày đi xem bên chỗ bọn Cương Tử có động tĩnh gì không.”