Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 24: Đánh bại từng kẻ một

Trước Sau

break

Thế là, một lần chờ… liền chờ đến tận tối.
Tên lùn gầy và Cương Tử dường như sợ Lâm Sơ đột ngột quay về, nên chẳng dám đi vệ sinh, ngay cả bữa ăn cũng mua thẳng dịch dinh dưỡng trong hệ thống để giải quyết qua loa.
Hai kẻ đó một tấc cũng không rời vị trí, nhưng canh giữ nhà vệ sinh quá lâu khiến chúng chán đến phát ngán, bèn vừa canh vừa tán gẫu. 
“Con đàn bà đó cũng giỏi trốn thật, chúng ta thủ ở đây cả buổi mà chẳng thấy ló mặt ra. Đại ca bên kia cũng lục soát cả nửa ngày, vẫn không tìm thấy bóng dáng đâu.”
Trong lúc ấy, Mã Nham từng cho người ghé qua một lần, chỉ dặn bọn chúng chú ý rồi rời đi.
Cương Tử cầm một miếng vải sạch, cẩn thận lau lưỡi đao trong tay, nghe vậy thì khẽ hừ mũi, giọng tràn đầy khinh miệt: “Loại đàn bà đó thì có bản lĩnh gì chứ. Cứ chờ đi, sớm muộn nó cũng lòi mặt chuột ra thôi. Đến lúc đó, tao nhất định phải tự tay giết nó, báo thù cho Lỗi Tử và A Phong.”
Dưới ánh trăng, lưỡi đao lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo, phản chiếu rõ vẻ hung tàn trên mặt hắn ta.
Tên lùn gầy thì lại không nghĩ thế.
Hắn là người đã tận mắt thấy Phong ca, một người lợi hại như vậy, rơi vào tay ả đàn bà kia lại chẳng kịp phản kháng đã bị giết ngược.
Giờ bị ép thủ ở đây, trong lòng hắn sợ đến phát run.
Nếu được chọn, hắn chẳng đời nào muốn nhận việc này. Nhưng hắn biết rõ tính khí của Mã Nham, xưa nay nói một không hai. Chỉ cần trái ý, hậu quả chắc chắn thảm khốc. Vừa nghĩ đến, hắn đã rùng mình.
Giờ hắn chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, mong Cương Tử thực sự mạnh hơn Phong ca, đủ sức chém chết người kia.
Có lẽ nhìn thấu sự sợ hãi của tên lùn gầy, Cương Tử liếc hắn một cái, hừ khẽ: “Mày nghĩ vì sao cả đám người lại để mày canh giữ ở đây? Chẳng phải chỉ có một mình mày từng thấy mặt con đàn bà đó à? Nếu sợ quá thì cút về địa bàn, đổi chỗ với Đao Bá đang trông chừng thằng lính kia đi.”
Đề nghị này khiến tên lùn gầy khá động lòng, nhưng rồi lại sợ bị Mã Nham trừng phạt, đành gượng cười, lái sang chuyện khác: “Ha, làm sao em dám thế chỗ Đao Bá. Cậu ta đâu chỉ canh mỗi tên lính kia, mà còn phải trông cả nơi trú ẩn của chúng ta nữa. Trách nhiệm nặng như thế, em nào gánh nổi.”
Cương Tử tỏ vẻ khinh thường, hai người lại lảm nhảm thêm vài câu rồi dần im lặng.
Nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Lâm Sơ đang nấp gần đó, chắt lọc ra nhiều thông tin hữu ích.
Có vẻ bọn chúng bắt giữ được một tên lính, chỉ không rõ là nhiệm vụ giả hay cư dân bản địa.
Nơi trú ẩn của bọn chúng có người canh giữ, rất có thể bọn chúng chưa kích hoạt cửa chống trộm.
Nghi hoặc thứ hai của cô rất nhanh đã có đáp án.
Lúc này, tên lùn gầy ngồi ngay bên trong cửa nhà vệ sinh, chỉ thấy sau lưng lạnh toát, toàn thân như có gió âm thổi qua.
Hắn nhìn về phía Cương Tử ngồi canh ở cửa ra vào, do dự mãi, cuối cùng không nhịn được nữa mà hỏi khẽ:
“Cương Tử… anh nói xem, có khi nào con đàn bà đó đã kích hoạt cửa chống trộm, còn mở cả mắt mèo, giờ đang đứng ngay sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn chúng ta không?”
Nghe hắn lẩm bẩm tự dọa chính mình, Cương Tử bật cười thành tiếng. 
“Mày thử nhớ lại đi, ở thế giới nhiệm vụ đầu tiên, mày mất bao lâu mới tích đủ 150 điểm tích phân?”
Tên lùn gầy nghe vậy thì lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu. Thực ra đến lúc thế giới đầu tiên kết thúc, hắn còn chưa kịp gom đủ 150 điểm tích phân.
“Huống hồ, bảo mày một lần bỏ ra 150 điểm để kích hoạt cửa chống trộm, mày nỡ sao? Đừng quên, 150 điểm này chỉ dùng cho thế giới hiện tại. Sang thế giới sau, vẫn phải bắt đầu lại từ con số không.”
“Phải có thực lực cỡ nào, mới có thể trong bảy ngày đã tích đủ 150 điểm?”
“Mày nhìn chúng ta xem? Mấy ngày nay chẳng phải cũng giết không ít tang thi sao? Nhưng đến giờ, mày được bao nhiêu điểm rồi? Đủ 150 chưa?”
Chưa đủ.
Tên lùn gầy âm thầm tính toán, kể từ khi đến thế giới này, hắn mới gom được 130 điểm tích phân. Đây còn là nhờ đi theo Mã Nham, một lão đại vô cùng bạo lực.
Hắn khẽ sờ sống mũi, im lặng không nói gì nữa.
Trong lòng hắn thừa nhận người phụ nữ kia rất lợi hại, nhưng cũng không cường đại đến mức đó.
Hắn không nói nữa, Cương Tử cũng chẳng buồn nói thêm.
Từ khung cửa sổ vỡ nát của nhà vệ sinh, gió đêm ùa vào, lạnh buốt, khiến lòng tên lùn gầy càng thêm bồn chồn.
Cuối cùng, hắn đứng ngồi không yên, bật dậy đi về phía cửa sổ.
“Làm gì đó?”
“Anh Cương Tử, gió lùa vào lạnh sống lưng quá. Em nghĩ nên tìm cái gì đó để bịt lại, kẻo tang thi hay con đàn bà kia lợi dụng mà chui vào thì không hay.”
Cương Tử liếc hắn, khinh khỉnh: “Đúng là lắm chuyện.”
Nói xong liền mặc kệ hắn.
Tên lùn gầy khổ sở chau mày, bất an mà đi qua đi lại trong nhà vệ sinh. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn cứ thấp thỏm không yên.
Bị hắn làm phiền đến phát bực, Cương Tử đứng phắt dậy: “Được rồi, được rồi! Tao thấy ngoài kia có mấy bao tải bỏ đi, để tao mang về bịt cửa sổ cho. Còn mày, đứng đây mà trông chừng cho tử tế vào!”
Nghe thế, tên lùn gầy ban đầu còn hơi mừng rỡ, nhưng nhìn bóng dáng Cương Tử mỗi lúc một xa, sự bất an trong lòng lại càng dữ dội.
Hắn muốn gọi với theo, nhưng sợ tiếng quá lớn lại dẫn tang thi đến, đành cắn răng chịu đựng, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn dõi theo bóng dáng khuất dần của Cương Tử, mà không hay biết, ngay lúc đó, Lâm Sơ đang dõi theo hắn.
Xác định Cương Tử đã đi đủ xa, Lâm Sơ lập tức một tay nắm chặt gậy xương, một tay siết con dao, nhẹ nhàng đẩy cửa chống trộm ra.
Đến khi tên lùn gầy thấp thỏm nghe thấy động tĩnh, thì đã muộn.
Một cơn đau nhói ở đầu khiến hắn theo bản năng muốn gào thét, nhưng ngay sau đó, cổ hắn bị bẻ mạnh, âm thanh nghẹn lại.
Lâm Sơ không muốn để Cương Tử phát hiện cô đang ẩn nấp trong khu trú ẩn. Cô nhanh chóng lôi xác tên lùn gầy sang nhà vệ sinh nam bên cạnh, tránh khỏi tầm quan sát từ mắt mèo của Trịnh Tử Du, rồi ném xác vào không gian.
Xử lý xong, cô lập tức nghe thấy tiếng bước chân Cương Tử quay lại.
Lâm Sơ nhanh nhẹn nép mình sau bức tường.
Cương Tử vừa về tới nơi, không thấy tên lùn gầy đứng ở cửa, bèn nghĩ ngay tên nhát gan kia lại trốn vào trong. Hắn bực bội chửi thề: “Đúng là đồ nhát cáy, lại trốn trong đó rồi. Mẹ kiếp, thứ hèn nhát!”
Hắn ta sải bước vào nhà vệ sinh nữ.
Lâm Sơ lẻn theo phía sau, ngay khi định vung gậy đánh lén, thì tiếng chửi bới của Cương Tử bỗng im bặt, yết hầu hắn ta phát ra mấy tiếng khò khè.
Lâm Sơ bước tới, lúc này mới nhìn thấy Trịnh Tử Du đứng chặn trước mặt Cương Tử, hai tay cô ấy nắm con dao phay, một nhát đã rạch ngang cổ hắn ta.
Sợ hắn chưa chết, Trịnh Tử Du còn giơ dao lên bổ thêm một nhát.
Nhưng Cương Tử dù cổ họng tóe máu vẫn cố sức vung đường đao định phản kích.
Lâm Sơ không để hắn ta có cơ hội, vung gậy bổ cho hắn ta một phát vào sau đầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc