Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 23: Ta muốn ả phải chết

Trước Sau

break

Hai kẻ lạ mặt vừa dịch sang chỗ khác, tầm nhìn qua mắt mèo lại hiện ra trước mắt Lâm Sơ.
Lúc này, gã đàn ông nhát gan đang co rúm dưới đất, ngẩng đầu nhìn mấy tên hung hãn trước mặt, cả người run lẩy bẩy như chiếc sàng.
Hắn đã sáu ngày không dám bước chân ra khỏi cửa. Tất cả đều dựa vào hai ống dinh dưỡng lấy từ gói tân thủ, cộng thêm hai ống dinh dưỡng và một ổ bánh mì đổi được bằng 5 điểm tích phân, mới cầm cự nổi đến giờ.
Để tiết kiệm, một ống dinh dưỡng hắn còn phải chia làm hai lần uống, vậy mà vẫn đói đến hoa mắt chóng mặt.
Vốn hắn đang nằm trên giường cố quên đi cơn đói cồn cào, thì bất chợt trời đất đảo lộn, rồi bị người ta lôi xềnh xệch ra ngoài, nhét cho một miếng giẻ thối vào miệng.
Mã Nham liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy chán ghét.
Cả đời này gã ta khinh thường nhất chính là loại đàn ông như thế.
“Gỡ giẻ trong miệng nó ra.”
Nghe lệnh, tên lùn gầy đang khống chế gã nhát gan không dám chậm trễ. Hắn bóp lấy mặt gã nhát gan, kề sát tai thì thầm: “Tao lấy giẻ ra, mày cấm mở miệng hét loạn. Đại ca hỏi gì, mày trả lời cái đó, nghe rõ chưa?”
Nghe thấy được tháo miếng giẻ thối trong miệng ra, gã nhát gan lập tức gật đầu liên hồi như gà mổ thóc.
Ngay khi giẻ được lột ra, hắn nôn khan không dứt.
Mã Nham chẳng có kiên nhẫn đợi. Gã ta bước lên, đẩy phắt tên lùn gầy sang một bên, bóp chặt cằm gã nhát gan, nghiến răng quát: “Nói! Hai con đàn bà kia đâu?!”
“Tôi… tôi không biết…”
Gã nhát gan nước mắt lưng tròng, hắn nào biết mụ phù thủy kia chạy đi đâu!
Thấy sắc mặt Mã Nham càng lúc càng u ám, hắn rùng mình, cuống quýt bổ sung: “Vài hôm trước… tôi có thấy ả vác hai bao tải về. Ả… ả đánh tôi ngất, còn cướp đi con dao của tôi. Tôi… tôi thật sự không biết ả đi đâu mà!”
Nghe tới đó, sắc mặt Mã Nham rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút. 
“Mày nói xem con đàn bà đó trông như thế nào?”
Môi gã nhát gan run rẩy, đầu óc trống rỗng chẳng nhớ nổi.
Tên đeo kính đảo mắt, xen vào: “Có phải tóc ngắn, trong tay cầm một khúc xương to?”
“Đúng đúng đúng!” Ký ức như được khơi lại, hắn vội gật đầu lia lịa.
Mã Nham nghiêng mặt nhìn tên lùn gầy. Tên này vội xác nhận: “Đúng vậy, đại ca! Chính là con đàn bà thối đó! Em tận mắt thấy nó cầm khúc xương đánh Phong ca!”
“Thế mấy ngày nay, mày không gặp lại nó à?” Mã Nham nheo mắt, liếc xuống gã đàn ông co quắp dưới đất.
“Không… không gặp…” Gã nhát gan cúi gằm, không dám nói sự thật là vì quá sợ gặp lại mụ phù thủy kia, sợ bị đánh thêm trận nữa, nên sáu ngày nay hắn chẳng dám ló đầu ra khỏi cửa.
Ánh mắt né tránh đó rơi vào mắt Mã Nham chẳng khác gì cố tình giấu giếm. Gã ta hừ lạnh một tiếng: “Không chịu nói thật? Quăng nó ra ngoài cho tang thi xơi đi!”
Nghe tới đó, gã nhát gan hoảng loạn, ôm chặt lấy chân Mã Nham, khóc rống: “Tôi không nói dối! Tôi thật sự không gặp lại ả! Tôi… tôi sợ bị ả đánh nên không dám ra khỏi cửa! Tôi thật sự không lừa ngài!”
Mã Nham chẳng thèm đáp, chỉ hất cằm. Tên lùn gầy cùng một tên lạ mặt lập tức lôi xềnh xệch hắn ra ngoài.
Ngay lúc đó, một mùi khai nồng nặc xộc thẳng vào mũi mọi người.
Theo phản xạ, cả bọn cúi xuống nhìn. Dưới háng gã nhát gan, đũng quần đã sũng nước, chất lỏng vàng nhạt nhỏ tong tỏng xuống nền gạch.
Khoảnh khắc đó, Mã Nham đã chắc chắn hắn không dám nói dối. 
Ánh mắt gã ta lộ vẻ chán ghét, cau mày phất tay: “Bịt miệng lại, quẳng ra ngoài đi.”
Mặc cho gã nhát gan kia khóc lóc cầu xin thế nào, Mã Nham vẫn không mảy may động lòng.
Chẳng mấy chốc, hắn lại bị nhét miếng giẻ thối vào miệng, rồi bị hai người lôi ra ngoài.
Tên lùn gầy quay sang nhìn Mã Nham: “Đại ca, nghe cái thằng nhát gan đó nói, thì con đàn bà giết Phong ca chắc hẳn đang trú ẩn trong này. Vậy giờ chúng ta tính sao?”
Mã Nham hơi nheo mắt, ánh nhìn khóa chặt vào chỗ Lâm Sơ đang ẩn nấp, trong mắt dần tụ lại sự thù hận điên cuồng.
Có một thoáng, Lâm Sơ có ảo giác ánh mắt ấy xuyên thấu cánh cửa chống trộm trước mặt, nhìn thẳng vào mình.
“Phong Tử và Lỗi Tử không thể chết oan uổng, vết thương chúng ta chịu cũng không thể vô ích. Đã biết con đàn bà đó ở đây, cứ chờ ở đây mà lấy mạng ả!”
“Ta muốn ả phải chết.”
Hai tên lạ mặt vừa vứt gã nhát gan trở lại. Nghe thấy lời Mã Nham, một tên lập tức đỏ hoe mắt: “Không thể bỏ qua cho con tiện nhân đó! Đại ca, tôi muốn tự tay báo thù cho em trai tôi!”
Tên còn lại thì nắm chặt nắm đấm, nghiến răng gầm lên: “Lỗi Tử chết là vì cứu chúng ta mới chết. Thù này chúng ta nhất định phải trả!”
Toàn bộ cảnh tượng bên ngoài đều lọt vào mắt Lâm Sơ.
Lúc này cô mới chú ý thấy trên tay hai tên lạ mặt kia chi chít vết trầy xước và bầm tím.
Nghe bọn chúng bàn tán, Lâm Sơ cũng đoán ra đại khái. Sáu ngày trước, chính cô đã phá hỏng nguồn điện dự phòng, khiến bọn chúng kẹt trong thang máy. Kết quả, để thoát ra, một kẻ tên Lỗi Tử đã bỏ mạng.
Trong đó, Lỗi Tử hay Phong ca lại chính là em trai của một trong hai tên kia.
Ghép nối với chuyện mình từng chạm trán Phong ca và gã lùn gầy trong cửa hàng tiện lợi, rồi giết chết Phong ca, bọn chúng đã suy đoán cô sợ lộ tẩy nên giả vờ đi theo tên lùn gầy, định giết người diệt khẩu. Nhưng thấy chúng đông người, cô không tiện ra tay nên mới âm thầm chờ cơ hội. Sau đó, khi thấy chúng khởi động nguồn điện dự phòng, cô cố ý ngắt điện ngay lúc chúng bước vào thang máy, nhốt cả lũ bên trong.
Lâm Sơ nghe xong cũng phải thầm khen, trí tưởng tượng của bọn chúng quả thật phong phú.
Vậy mà cũng đoán đúng được bảy phần.
Giờ đây, trong mắt bọn chúng, cô đã trở thành kẻ thù số một. 
Vì vụ án năm xưa, Lâm Sơ vốn đã rất ấn tượng với Mã Nham.
Gã ta luôn có loại thù hận khó hiểu đối với phụ nữ, nhưng với anh em, lại vô cùng coi trọng tình nghĩa. 
Người của gã ta vì gã ta mà chết, gã ta nhất định sẽ thay họ trả thù.
Huống hồ lần này, kẻ khiến gã ta chịu thiệt lại là một con đàn bà. Chỉ riêng chuyện đó cũng đủ để hắn đào ba thước đất, nhất quyết lôi cô ra cho bằng được.
Dù bị đám người này nhắm tới có chút phiền toái, nhưng Lâm Sơ không hề hối hận chuyện mình làm ngày hôm đó. 
Nếu cho cô chọn lại, cô vẫn sẽ làm như vậy.
Chỉ là cửa đã bị chặn, nước và lương thực của cô vẫn đủ, nhưng kế hoạch tích trữ nhãn cầu đổi đồ ăn của cô chắc chắn sẽ bị gián đoạn.
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cô ghé sát mắt mèo, cẩn thận quan sát cách chúng bố trí.
Mã Nham không trực tiếp canh giữ ở cửa, mà giao cho Cương Tử, kẻ mất em trai, cùng tên lùn gầy từng chạm mặt cô, hai kẻ thay phiên canh gác.
Những tên còn lại thì được Mã Nham dẫn đi tìm kiếm tung tích của cô.
Sắp xếp như vậy, ngược lại lại hợp ý Lâm Sơ.
Chỉ có hai kẻ giữ cửa, mà chúng không thể không ăn uống, càng không thể không đi vệ sinh.
Sớm muộn gì cũng sẽ có lúc chỉ còn lại một tên trông chừng.
Cô chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc