Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 22: Rắc rối tìm đến

Trước Sau

break

Lâm Sơ bật chế độ khuếch đại âm thanh bên ngoài của mắt mèo.
Trước đó, gã đàn ông nhát gan kia từng phục kích cô nhưng thất bại, bị cô đánh cho kêu thảm, tiếng hét chói tai dẫn dụ không ít tang thi kéo tới quanh đây. Tiếng ồn quá nhiều, nên mỗi khi ngủ hay giải phẫu, cô thường tắt âm lượng để khỏi bị quấy rầy.
Gần đây, nhờ Trịnh Tử Du gần như quét sạch tang thi ở tầng một tòa nhà số 6, khu vực chỗ trú ẩn của họ đã lấy lại sự yên tĩnh hiếm có.
Cô lấy từ không gian ra một chai trà sữa lạnh, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi thoáng mát, tựa lưng vào giường.
Kể từ khi đặt chân vào thế giới tang thi, cô luôn phải chạy đua từng phút từng giây, hoặc giúp người khác chạy đua với thời gian. Hiếm hoi lắm mới có được lúc nhàn rỗi thế này.
Một ngụm lạnh buốt trôi xuống cổ họng, Lâm Sơ chỉ thấy cả người khoan khoái dễ chịu.
Thực ra, ở thế giới gốc, cô gần như không bao giờ uống loại đồ uống ngọt ngấy này.
Khi còn nhỏ, nhà cô nghèo, chỉ đủ lo cái ăn.
Sau khi cha mất, mẹ tái hôn với gã đàn ông kia, đến miếng ăn cũng chẳng còn bảo đảm. Hôm nào không bị đánh, có cái để ăn, đã coi như một ngày tốt lành.
Đến khi cô tự kiếm ra tiền, lại quen với lối sống khắc khổ như một tu sĩ.
Giờ phút này, cô mới chợt hiểu vì sao con người lại thích uống mấy loại nước ngọt ngào như này.
Đường quả thật có thể khiến tâm trạng tốt lên.
Lâm Sơ nhấp thêm một ngụm, rồi lại thêm một ngụm nữa.
Hiện tại cô không thiếu đồ ăn, chỉ cần đổi một đôi nhãn cầu tang thi là có thể lấy một phần thực phẩm. Cô đã moi hết số nhãn cầu mà mình tích trữ, đổi được 30 phần.
Cộng thêm số đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi, sau khi sử dụng kỹ năng “Biến phế thành bảo” đều biến thành thực phẩm có thể ăn được. Tính ra, cô hoàn toàn có thể nhốt mình trong khu trú ẩn mà cầm cự đủ 30 ngày.
Nhưng Lâm Sơ hiểu rõ, cô không thể miệng ăn núi lở.
Thế giới tang thi hiện tại tuy chưa quá khó, nhưng hệ thống lại hạn chế kế hoạch cày điểm của cô. Vậy thì cô đổi hướng, tận lực hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ nhãn cầu tang thi, tích trữ thêm lương thực cho mình.
Phòng khi thế giới tiếp theo khó khăn hơn, ít nhất cô vẫn còn đồ ăn để sống.
Trong đầu tính toán kế hoạch cho 23 ngày tới, đồng thời cô vẫn căng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Thế nhưng, đến tận ba giờ chiều, vẫn chẳng có gì xảy ra.
Ngay lúc cô định tựa vào giường chợp mắt một lát, ngoài cửa chợt vang lên loạt bước chân dồn dập. 
“Mã gia, hôm đầu tiên tôi tận mắt thấy hai con đàn bà kia vào nhà vệ sinh này rồi biến mất, chắc chắn bọn nó bố trí trú ẩn trong này!”
Giọng nói kia, chính là tên từng hăm dọa muốn xử lý cô hôm đó.
Lâm Sơ lập tức bật dậy, chân trần bước tới sát cửa, áp mắt vào lỗ mắt mèo nhìn trộm.
Chỉ thấy một nhóm người tiến vào từ cửa chính nhà vệ sinh.
Đi đầu chính là gã đàn ông đeo kính cùng bị ném vào thế giới này với cô hôm đó. Chỉ là bây giờ tròng kính đã đầy vết rạn nứt.
Ngay sau lưng hắn, chẳng ai khác ngoài tên sát nhân biến thái từng bị cô nhốt trong thang máy hôm ấy.
Nghe mắt kính rạn gọi một tiếng “Mã gia”, Lâm Sơ liền nhớ ra tên gã sát nhân kia, Mã Nham.
Nhìn cái khí thế ngông ngênh đó, Lâm Sơ có chút tiếc nuối. Kế hoạch của cô hôm đó rốt cuộc vẫn chưa đủ khiến gã mất sức chiến đấu.
Ánh mắt cô lướt tiếp ra phía sau.
Ba gương mặt quen thuộc, là đám người vây quanh Mã Nham hôm đó, trong đó có cả tên quay phim thấp bé từng bị cô dọa chạy thục mạng.
Ngoài ra, còn có hai kẻ lạ mặt đang hung hăng áp giải hai người đàn ông khác, dáng vẻ rụt rè, co rúm.
Qua mắt mèo, Lâm Sơ nhận ra dáng hai người kia cũng chính là những nhiệm vụ giả được thả xuống cùng đợt với mình. Trên mặt bọn họ còn hằn rõ dấu vết bạo lực.
Cả nhóm chín người chen chúc bước vào nhà vệ sinh vốn đã chật hẹp, khiến không gian càng trở nên ngột ngạt.
Nếu lúc này bị tang thi bao vây, e rằng đến chỗ vung tay cũng chẳng có.
Mã Nham hiển nhiên cũng nghĩ tới tình cảnh đó, hắn nghiêng đầu dặn hai kẻ bên cạnh: “Ra ngoài canh đi. Bất kể là người hay tang thi tới gần, cứ trực tiếp xử lý.”
Hai gã nghe lệnh lập tức quay ra ngoài.
Bớt đi hai tên cao to, không gian rộng rãi hơn không ít.
“Lúc đó bọn họ đi vào trước chúng tôi một bước. Đến khi chúng tôi vào thì đã chẳng thấy bóng dáng đâu cả, tôi… tôi không biết bọn họ chui vào hai gian nào.”
Tên đeo kính vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt Mã Nham, không đoán được tâm tư của gã ta.
Mã Nham nhìn ba cánh cửa nhà vệ sinh còn nguyên vẹn, cằm hơi nhếch lên: “Tụi mày, đem ba cánh cửa này phá hết cho tao!”
“Để tao xem, con tiện nhân kia rốt cuộc núp ở gian nào.”
Lâm Sơ nghe vậy thì đã hiểu.
Mục tiêu của gã ta chính là cô.
Chỉ không rõ làm thế nào mà Mã Nham bắt được tên đeo kính cùng hai người khác được ném vào cùng ngày với cô.
Tên quay phim lùn bị một gã lạ mặt thúc mạnh một cái, loạng choạng bước đến trước cánh cửa ngoài cùng.
Hai kẻ lạ mặt khác thì tiến về hai cánh cửa nơi trú ẩn của Lâm Sơ và Trịnh Tử Du.
Ba người đồng loạt vung vũ khí trong tay, nện thẳng vào ba cánh cửa.
Cửa buồng vệ sinh vốn chẳng mấy chắc chắn, một nhát đã lệch hẳn, hai nhát là ván cửa bung ra.
Rất nhanh, cả ba cánh cửa đều bị phá.
Khóe môi Mã Nham nhếch lên, lộ ra nụ cười dữ tợn: “Lôi chúng nó ra cho tao!”
“Ai da… sao lại thế này? Tha mạng, tha mạng mà——”
Tên gầy lùn nghiến răng, kéo từ buồng đầu tiên ra gã đàn ông nhát gan.
Hai kẻ lạ mặt thì nhìn vào căn buồng trống không, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. 
“Lão đại, chỗ này không có ai.”
“Lão đại, bên này cũng không có.”
Đúng lúc ấy, tầm nhìn qua mắt mèo của Lâm Sơ bị thân hình một tên lạ chặn mất. Ở phía bên ngoài tầm mắt cô, nụ cười trên mặt Mã Nham chợt biến mất, gương mặt sa sầm.
“Cái gì?!”
Giọng gã ta gằn cao, hai nắm tay siết chặt đến răng rắc.
Cửa trú ẩn đã bị phá, thế mà chẳng có ai ra ngoài.
Chỉ còn hai khả năng.
Một là, chủ nhân hiện không có ở trong.
Hai là, đối phương đã kích hoạt cửa chống trộm.
Muốn mở được cửa chống trộm cần tới 150 điểm tích phân. Hiếm có tân thủ nào mới hết 7 ngày bảo hộ đã gom đủ số điểm ấy.
Vì vậy, hầu như tất cả bọn họ đều mặc định Lâm Sơ và Trịnh Tử Du thuộc về khả năng thứ nhất.
Nhưng vấn đề là, họ đã đi đâu?
Ánh mắt Mã Nham xoay chuyển, lập tức rơi xuống gã đàn ông bị nhét giẻ vào mồm đang co rúm dưới đất.
“Này, hai con tiện nhân kia đã đi đâu rồi?!”
Tên nhát gan lắc đầu như trống bỏi.
Lúc này tâm trạng Mã Nham vô cùng tồi tệ.
Cảm giác chẳng khác nào đang háo hức xé tung một thùng hàng, cuối cùng lại thấy bên trong trống rỗng.
Đổi lại là ai cũng muốn chửi tục.
Gã ta thật sự chửi, còn thuận tiện trút hết lửa giận lên tên đeo kính. 
“Con mẹ nó, mày nhìn cho kỹ đi! Là chỗ này sao? Chính mấy cánh cửa này à? Con mắt không dùng được thì tao cho mày khỏi dùng vĩnh viễn luôn!”
Tên đeo kính cũng chết sững khi thấy buồng trống trơn. Bị Mã Nham túm cổ áo, hắn ta vội vàng lắp bắp giải thích: “Mã gia! Tôi… tôi thề là không lừa ngài! Chính mắt tôi thấy bọn nó đi vào đây, tuyệt đối không sai! Hơn nữa… hơn nữa chúng tôi còn lấy chìa khóa thử nữa mà!”
Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, hắn ta vội chỉ về phía hai kẻ co ro run rẩy cùng gã nhát gan dưới đất: “Bọn họ, bọn họ cũng ở đó, cũng nhìn thấy giống tôi!”
Rồi hắn ta chỉ thẳng vào tên nhát gan: “Hắn! Chính hắn đã tranh thủ lúc chúng tôi không để ý mà bố trí trú ẩn ở đây. Nhất định hắn đã thấy hai con đàn bà kia!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc