Tận Thế Nhặt Rác: Tôi Biến Phế Thành Bảo, Ung Dung Nằm Thắng

Chương 29: Bàng quan ngồi nhìn

Trước Sau

break

Nghe lời Vu Hồng Phi, Lâm Sơ hiểu ra.
Anh ta là quân nhân, thấy kẻ yếu bị bắt nạt thì tự nhiên sẽ đứng ra bảo vệ, đây gần như đã trở thành phản xạ theo bản năng.
Nhưng đến khi anh ta nhận ra thì đã quá muộn, rốt cuộc cũng đã đắc tội với bọn Mã Nham rồi.
Bọn họ đông người, lại đối đầu trực diện, dù Vu Hồng Phi giỏi đến mấy, cũng khó mà một mình chống lại bốn tên lực lưỡng.
Tính cách như vậy, đặt ở thời bình, anh ta hiển nhiên là người tốt theo chuẩn mực xã hội.
Nhưng ở tận thế, nơi ăn thịt người không nhả xương này thì đó chính là chịu thiệt.
Tuy nhiên, mỗi người đều có nguyên tắc sống riêng, Lâm Sơ không bình luận, chỉ hỏi một câu: “Những người anh cứu, bây giờ họ đâu rồi?”
Vu Hồng Phi chột dạ, không biết nói gì.
Những kẻ đó khi thấy Mã Nham nhắm mũi giáo về phía anh ta, đã nhanh chân chuồn mất.
Nhìn anh ta không nói gì, Lâm Sơ cũng đoán ra câu trả lời.
Hai người cứ thế im lặng, lâu lâu nói được vài câu nhàm chán.
Mã Nham cũng không để họ chờ lâu, nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt họ.
Do khoảng cách quá xa, Lâm Sơ không thấy rõ nét mặt của gã ta, nhưng nhìn động tác vội vã cũng đủ hiểu Mã Nham đang tức giận đến mức nào. 
Văng vẳng đâu đó vài tiếng chửi thề, Lâm Sơ áp sát cửa sổ lắng nghe.
“Đồ… mẹ… nó, sao không khóa cửa?” 
Một vài con tang thi đang xông vào tòa nhà nghe tiếng chửi rủa, lập tức đổi hướng tấn công.
Mã Nham dẫn đầu, tay cầm đại đao, chém tới tấp vào đám tang thi như muốn trút hết cơn giận lên bầy tang thi vô tội.
Những người phía sau liếc nhau, cũng nhanh chóng cầm vũ khí tham chiến.
Bọn họ vốn dĩ hung hãn, mười mấy con tang thi lao tới chẳng mấy chốc đã bị giải quyết sạch.
“Ai là người cuối cùng rời đi?” 
Mã Nham xoay đao, quét mắt nhìn quanh những người bên cạnh, mũi đao nhỏ giọt máu đỏ thẫm.
Một gã đứng ở góc nuốt nước bọt, giọng run run: “Là… là em.”
Nói xong, thấy lông mày Mã Nham nhướng lên, gã vội vàng bổ sung: “Nhưng em chắc chắn đã đóng cửa, còn dùng chìa khóa để khóa lại nữa.”
Người đứng bên cạnh cũng vội gật đầu: “Đại ca, em làm chứng, em cũng thấy…”
Chưa kịp nói hết, trước mắt họ đã bị một màn máu che phủ.
Máu nóng bắn lên mặt.
Một cái đầu lăn long lóc trên mặt đất, cuối cùng rơi vào bụi cỏ gần đó.
Người đàn ông chịu trách nhiệm khóa cửa chỉ trong chốc lát đã mất mạng. 
Không ai dám hé răng.
Lâm Sơ và Vu Hồng Phi trên lầu cũng im lặng. 
Nhìn cách Mã Nham tàn nhẫn xử lý, cả hai đều nhíu mày.
Là pháp y, Lâm Sơ từng thấy nhiều xác chết không có đầu.
Nhưng đây là lần đầu cô tận mắt chứng kiến một cái đầu bị chém lìa.
Khoảnh khắc cái đầu văng lên, rồi rơi xuống đất nặng nề, từng giây đều đang nhắc cô về sự tàn nhẫn của thế giới này.
Nhưng cô không sợ, cũng không thương hại.
Người đàn ông kia lẽ ra phải dự đoán được kết cục của mình ngay khi nhận Mã Nham, một kẻ tàn nhẫn làm đại ca.
Chỉ tiếc là trên đời này, nhiều người chỉ thấy đau khi lưỡi dao chém trúng mình.
Cái chết của đồng bọn dường như khiến bốn người còn lại bên Mã Nham tỉnh táo hơn chút.
Họ nhìn Mã Nham, vô thức lùi lại vài bước, mắt mở to.
Lùi đến khoảng cách an toàn, một người run rẩy la lên: “Cái quần gì thế? Dù Mãn ca có sai, cũng không đến mức chết chứ?”
“Chưa tìm được người, đừng đem anh em ra trút giận.”
Mã Nham nửa cười nửa nghiến rắng nhìn hắn ta.
Người kia quay đi, im bặt.
Họ không phải là người mới. Có thể sống sót trong thế giới vô hạn tận thế này, đều không phải là người đơn giản.
Cảnh vừa rồi như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên trong lòng từng người.
Nhưng đối diện với Mã Nham, một kẻ vừa mạnh mẽ vừa tàn bạo, dù bọn họ có liên thủ cũng chưa chắc thắng được.
Hơn nữa, nơi trú ẩn của họ được bố trí trên cùng một tầng, trừ khi ở lì trong đó không ra ngoài, còn không thì ngày nào cũng gặp mặt nhau, xé toang mặt mũi của nhau cũng chẳng có lợi ích gì.
Tang thi cũng chẳng cho họ nhiều thời gian nội chiến, ba người sống sót trong tòa nhà quá ít để lấp đầy cái bụng của chúng. Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhiều con tang thi từ trong tòa nhà tràn ra, lao về phía đám người.
Năm người lại tiếp tục chiến đấu.

Bên trong tòa văn phòng chất đầy bàn ghế, Lâm Sơ ngồi trên chiếc ghế gaming có gối tựa, vô cùng nhàn nhã nhìn năm người phía dưới đang giao chiến với tang thi.
Chiếc ghế rất thoải mái, Lâm Sơ dự định khi rời đi, sẽ tranh thủ lúc Vu Hồng Phi không chú ý mà thu chiếc ghế vào trong không gian.
Dây trói ở tay của Vu Hồng Phi đã được cô tháo ra, giờ không rõ anh ta đã đi đâu, chỉ để cô chờ ở đây một lát.
Trong lúc Lâm Sơ quan sát xung quanh, Vu Hồng Phi bước vào, tay ôm theo một đống đồ.
Anh đặt hết lên bàn, Lâm Sơ nhờ ánh trăng mới nhìn rõ…
Một gói hạt dưa, một lon mứt mơ, hai gói snack khoai tây, và hai chai nước ngọt. 
Lâm Sơ bật cười.
Những thứ này trước giờ đều là vật phẩm bình thường trong siêu thị, cô cũng ít khi mua, nhưng giờ lại trở thành vật quý hiếm.
Hơn nữa, hiện tại cô chẳng có gì để ăn.
Vu Hồng Phi lại chịu mang chúng ra để đãi cô.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ, nơi trú ẩn của anh ta nằm ngay trong tòa nhà này, và khi Mã Nham phát điên phá cửa khắp nơi, nơi này vẫn an toàn.
Vu Hồng Phi thấy Lâm Sơ nhìn mình, nở nụ cười, xác nhận suy đoán của cô: “Nơi trú ẩn của tôi ở trong tòa nhà này. Tôi đã kích hoạt cửa chống trộm, Mã Nham phá cửa cũng không ảnh hưởng gì.”
“Ân cứu mạng của cô, tôi nhất định sẽ trả. Không phải là mấy món đồ ăn vặt này đâu, cô cứ ăn thoải mái.”
Có lẽ sợ cô ngại, anh ta tự mở gói, mỗi thứ lấy một ít bỏ vào miệng, mơ hồ nói: “Yên tâm, không độc đâu.”
Lâm Sơ khẽ cười, cảm ơn, rồi lấy một nắm hạt dưa, vừa xem năm người dưới tầng đấu tang thi, vừa cắn hạt dưa.
Nếu Mã Nham biết cô, người mà gã ta đi tìm kiếm khắp hai khu, giờ lại đang ngồi ở một nơi cách đó không xa, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn gã ta chém tang thi, chắc chắn sẽ tức điên lên, có khi còn chém thêm vài người nữa đấy.
Đến khi bọn họ dọn xong đám tang thi thì đã gần 1 giờ sáng.
Trên lầu, Lâm Sơ và Vu Hồng Phi đã ăn hết một gói hạt dưa, một gói snack, nước ngọt cũng cạn đáy. Giờ họ đang nhai mứt mơ. 
Nhìn cách Mã Nham và đồng bọn chém giết, Lâm Sơ liên tục lắc đầu.
Vu Hồng Phi nhìn cô đầy thắc mắc, cô nói thẳng: “Lãng phí quá. Chém như vậy, nhiều nội tạng và xương còn nguyên trên tang thi đã bị phá nát. Những thứ này đều có thể đổi ra điểm tích phân đấy."
Nghe vậy, Vu Hồng Phi kinh ngạc: “Sao cơ? Nhiều như vậy mà cô vẫn tách ra nguyên vẹn à?”
Lâm Sơ gật đầu, anh ta tiếp tục hỏi: “Vậy cô mất bao lâu để làm vậy?”
“Không lâu đâu, một con trong bốn giờ là xong.”
Ánh mắt anh ta sáng lên, nghĩ một lát rồi cẩn thận hỏi: “Nếu theo cách cô làm, một xác tang thi, có thể đổi được bao nhiêu điểm tích phân?”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc