Hắn trêu chọc khiến nàng xấu hổ, nàng quay mặt đi.
“Cho ta nếm thử hương vị của nàng.”
Nói rồi, hắn vùi đầu vào giữa hai chân nàng.
Vân Tranh cảm thấy môi hắn mơn trớn nơi kín đáo.
Nàng hét lên: “A… đừng…”
Lưỡi hắn cọ xát qua lại, khi ra khi vào, từ trên xuống dưới, khơi gợi tiếng rêи ɾỉ của nàng: “Ưm… a… a…”
Cuối cùng, lưỡi hắn tìm đến ŧıểυ huyệt, trêu đùa nó.
Vân Tranh thất thanh: “A ... a a ...”
Cả người nàng run rẩy, cong người lên, hạ thân ưỡn về phía hắn.
Sau một hồi rung động dữ dội, một dòng nhiệt tuôn trào, hắn mới hài lòng rời khỏi.
Vân Tranh vẫn còn run rẩy một lúc mới bình ổn lại.
“Ưm…” Vân Tranh bủn rủn cả người, thở dốc.
“Ngọt quá. Thế nào? Dễ chịu không?” Hắn liếʍ môi, mỉm cười hỏi.
Nghe vậy, Vân Tranh ngượng ngùng che mặt, quay đi không đáp. Nhưng nụ cười thỏa mãn trên môi đã tố cáo tất cả.
“Còn có thứ dễ chịu hơn nữa…” Hắn ghé sát tai Vân Tranh, nhẹ nhàng nói.
Hơi nóng phả vào tai, nàng giật mình.
Hắn dùng lưỡi phác họa vành tai nàng rồi luồn vào trong, trêu chọc những nơi mẫn cảm.
Nàng rêи ɾỉ: “Ưm…”
“Lúc đầu sẽ hơi đau, nhưng tin ta, sẽ còn dễ chịu hơn vừa rồi.” Hắn nói, rời khỏi tai nàng.
Lưỡi hắn lướt xuống cổ, qua xương quai xanh, đến nhũ hoa, khi thì liếʍ nhẹ khi thì cắn khẽ.
Hai tay hắn cũng không rảnh rỗi, một tay vuốt ve khắp cơ thể, một tay khác tiến vào nơi bí ẩn nhất của nàng.
Có vật lạ xâm nhập cơ thể thật khó chịu, Vân Tranh nhíu mày, bản năng siết chặt hạ thân, muốn đẩy ngón tay hắn ra.
“Chật quá…” Hắn cảm thán: “Đừng siết chặt như vậy…” Hắn nói, ngón tay dọc theo thành ŧıểυ huyệt xoa nắn.
Đến khi nàng dần thích ứng, hắn mới đưa thêm một ngón tay vào, tiếp tục xoa nắn, đến khi chạm vào một điểm mềm mại khác biệt.
Vân Tranh cảm thấy lưng tê dại, thoải mái rên lên: “Ưm a…”
Hắn ghi nhớ vị trí đó rồi nhét thêm ngón thứ ba vào, tùy ý quấy động.
“Ô… đau… ta bỏ cuộc!” Vân Tranh cau mày từ chối, cơ thể nàng không thể chịu thêm ngón tay nào nữa, nàng sợ hãi bị xé rách.
“Ha ha.” Hắn cười khẽ, tiếng cười đầy du͙© vọиɠ khiến người say đắm.
Hắn nói: “Mới thế này đã bỏ cuộc? Lát nữa nó còn muốn vào đó đấy!” Hắn nói, kéo tay Vân Tranh đặt lên vật sớm đã cương cứng của mình. Hơi nóng khiến Vân Tranh run lên.
Lúc này, một tay hắn vẫn còn trong cơ thể nàng, tay kia giữ tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ©ôи th!t của hắn.
Vân Tranh nhận ra nó to đến mức một tay không ôm hết.
Nàng do dự: “To quá… ta sẽ hỏng mất…”
“Hỏng thì càng sướиɠ…” Hắn nói vào tai nàng.
Hắn giữ tay nàng và bắt đầu vuốt ve ©ôи th!t của mình. “Ưm… a…” Hắn không kìm được tiếng thở dốc.
Nghe thanh âm gợi cảm của hắn, hạ thân Vân Tranh nóng lên, lại một dòng nhiệt trào ra.
Như mất kiên nhẫn, hắn đột ngột rút tay ra khỏi cơ thể Vân Tranh, giữ chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu rồi kéo chân nàng ra, hạ thân đột nhiên tiến vào.
“A ...” Vân Tranh hét lên, hạ thân như bị xé toạc.
“Đau quá! Ra ngoài, mau ra! Ta bỏ cuộc!” Vân Tranh lắc đầu, vặn mình cự tuyệt, hai chân đá loạn.
“Đừng nhúc nhích…” Giọng hắn trầm thấp như đang cố nén du͙© vọиɠ.
“Nàng chặt quá, mới vào được một chút thôi… Đừng lộn xộn, thả lỏng, nếu không sẽ càng khó chịu… Tin ta, giao bản thân cho ta… Sẽ rất thoải mái…”
Nói rồi, hắn cúi xuống hôn môi nàng, môi lưỡi quấn lấy nhau. Đồng thời, hắn đè tay lên ŧıểυ huyệt của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Dưới sự trêu chọc của hắn, Vân Tranh dần thả lỏng.
Hắn chớp lấy thời cơ phá vỡ lớp màng mỏng manh, đưa toàn bộ vào cơ thể Vân Tranh, lấp đầy nàng rồi dừng lại.
Hắn cảm thấy ŧıểυ huyệt mềm mại ôm chặt lấy phân thân, không một khe hở.
“Ư…” Vân Tranh bị hắn bịt miệng nên không thể thét lên, chỉ bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Nước mắt nàng tuôn rơi, nức nở không thành tiếng.
Không chỉ vì đau đớn, mà còn vì chua xót khi biết mình đã mất đi sự trinh trắng.