Tầm Hoan (NP)

Chương 7

Trước Sau

break

Vân Tranh ngập ngừng hồi lâu, lấy hết can đảm hỏi: “Vậy… ngươi có thích ta không?”

Hắn bật cười, thấy câu hỏi của nàng có phần ngây ngô.

Trong tình huống này, nam nhân chỉ có một đáp án.

Hắn nói: “Đương nhiên.”

Thấy nàng còn do dự, hắn nghĩ ngợi, nói thêm: “Ta bị giam ở đây hơn chín trăm năm, chỉ gặp được mình nàng, hẳn là duyên phận. Nàng chẳng biết có sống đến ngày sư tôn nàng đến cứu hay không. Không bằng cùng ta hưởng nhân gian cực lạc mới không uổng kiếp này. Được không?”

Vân Tranh nhìn đôi môi mấp máy của hắn, nhớ lại cảm giác mềm mại vừa rồi, lòng khẽ động.

Hắn nói chẳng sai, nàng không biết mình sống được bao lâu.

Mà nàng quả thực rung động với người này.

Dù làm quỷ, được ở bên hắn cũng là chuyện tốt.

Vân Tranh giãy giụa hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Vậy… ngươi sẽ luôn đối tốt với ta chứ?”

“Đương nhiên.” hắn thong dong đáp.

Vân Tranh lấy hết dũng khí nhìn vào đôi mắt mê hoặc của hắn.

Hồi lâu, nàng nói: “Ta cũng sẽ đối tốt với ngươi.” Dứt lời, nàng nhắm mắt, phó mặc cho hắn.

Nghe Vân Tranh nói vậy, lòng hắn khẽ run.

Nhiều năm trước cũng có người từng nói với hắn những lời tương tự.

Hắn ngăn mình hồi tưởng, cúi xuống hôn nàng.

Hắn nhẹ nhàng miêu tả hình dáng đôi môi Vân Tranh, không vội vã.

Đến khi nàng hé môi, hắn mới chậm rãi xâm nhập, khẽ chạm vào răng nàng, chờ nàng thả lỏng.

Khi nàng mở rộng hơn, hắn mới thật sự tiến vào, dịu dàng đùa giỡn với lưỡi nàng.

Vân Tranh rùng mình, chỉ có thể tập trung vào nụ hôn, quên đi tất cả.

Dần dần, nàng bắt đầu đáp lại.

Lưỡi nàng quấn lấy lưỡi hắn, khó rời khó phân.

Trong khoảnh khắc ấy, Vân Tranh quên hết mọi thứ, chỉ biết đáp lại mặc hắn dẫn dắt.

Nàng học theo, khẽ ngậm lưỡi hắn, vụng về mυ"ŧ lấy.

“Ưm…” Vân Tranh vô thức phát ra tiếng rên khe khẽ, kiều mị đến chính nàng cũng giật mình.

Hắn rời môi nàng, nhìn đôi mắt mê ly của nàng hài lòng cười.

“Đừng vội…” Giọng hắn khàn khàn, mang một nét phong tình khác.

Người nọ thuần thục cởi y phục của Vân Tranh, chẳng mấy chốc thân thể nàng đã trần trụi trước mắt hắn.

“Thật đẹp…” Hắn nheo mắt, hai tay nâng lấy đôi gò bồng đảo của nàng, ngón tay nhẹ nhàng trêu đùa nhũ hoa, nhìn chúng dần dần trở nên cứng cáp.

Chưa thỏa mãn, hắn vươn lưỡi, xoay tròn liếʍ láp.

Vân Tranh cảm thấy một dòng điện tê dại từ ngực lan xuống hạ thân, nàng siết chặt hai chân, cọ xát vào nhau để vơi bớt cảm giác khó chịu.

Nàng khẽ rêи ɾỉ: “A…”

Hắn dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Muốn?”

Vân Tranh không biết nên đáp thế nào, nàng cảm thấy mình hình như muốn gì đó, nhưng lại không rõ là gì, chỉ biết lắc đầu rồi lại gật đầu.

Thấy nàng như vậy, hắn khẽ cười.

Hắn hôn lên trán nàng, xem như khen thưởng: “Ngoan, ta thích sự thành thật.” Nói rồi, hắn tách hai chân nàng ra.

“Không cần!” Vân Tranh phản kháng, cố gắng khép chân lại.

“Ngoan nào, đừng sợ, cho ta nhìn một chút.” Hắn dịu giọng dỗ dành, nhưng tay vẫn giữ chặt hai chân nàng.

Vân Tranh cố gắng khép lại, nhưng không thắng nổi sức lực của hắn.

“Ừm, hồng nhạt… nơi này của nàng thật đẹp.”

“Đừng nhìn… van ngươi.” Vân Tranh nức nở, tay che đi nơi kín đáo.

Vùng bí mật nhất bị phơi bày, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Hắn gỡ tay nàng ra: “Nơi xinh đẹp như vậy sao phải che? Cho ta ngắm thêm chút nữa.”

Hắn dùng một tay banh ra hai cánh hoa dưới thân nàng, Vân Tranh run rẩy.

Một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra, nàng xấu hổ van xin: “Đừng… ưm… đừng nữa… chạm vào… ưm…”

Hắn cười khẽ: “Được…” Nói rồi, hắn thật sự dừng tay.

Không còn vuốt ve, Vân Tranh hụt hẫng, khẽ nhíu mày.

“Còn muốn nữa sao?” Hắn ghé sát tai nàng, nhẹ giọng hỏi.

Hơi thở nóng ẩm phả vào tai, nàng run lên.

Hắn ngậm lấy vành tai nàng, Vân Tranh cảm giác một ngọn lửa nóng bừng bừng tập trung ở hạ thể.

Chất lỏng càng chảy ra nhiều hơn, nàng khao khát hơn nữa.

Nàng run giọng: “Muốn…”

“Ngoan.” Hắn hôn lên môi Vân Tranh rồi rời đi: “Xem nàng chảy bao nhiêu nước kìa…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc